Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 13: Chương 13: Những Điều Nhỏ Nhặt “AI”




Cố Manh Manh còn tưởng rằng anh muốn đánh mình, không khỏi nhằm hai mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ không thôi.

Nhưng, máy giây trôi qua, trên người của cô lại không có cảm giác nào.

Vì vậy, cô từ từ mở mắt ra.

“Cầm lắt!”

Anh đưa cặp sách cho cô.

Cố Manh Manh mở một đôi mắt to long lanh tuyệt đẹp, nhìn anh không rõ vì sao.

Lục Tư Thần sốt ruột: “Cô có muốn hay không!”

“Muốn, tôi muốn!”

Cố Manh Manh nhanh tay cầm lấy cặp sách.

Lục Tư Thần hừ lạnh: “Vật nhỏ không biết xáu hỏi!”

Cố Manh Manh co ro, từ từ cúi đầu xuống.

Từ góc độ Lục Tư Thần nhìn sang, tiểu nha đầu này có bộ dạng như một em bé đáng thương.

. š Anh dừng một chút, lại nói: “Đã trễ thế này sao vẫn chưa ngủ?”

Cố Manh Manh đang do dự không muốn nói.

“Nói!”

Lục Tư Thần lớn tiếng: “Không cho phép nói dối!”

Đây là một người thông minh, Cố Manh còn chưa mở miệng nói, anh cũng đã nhìn ra tiểu nha đầu này đang bịa đặt.

Không còn cách nào, chỉ còn nước nói thật.

Cố Manh Manh nhấp cánh môi dưới, đáp: “Ừm, tôi vốn là phải đi ngủ, thế nhưng bỗng nhiên nhớ một chuyện, cho nên liền, liền bắt đầu…”

Lục Tư Thần nhíu mày.

“Chuyện gì?”

Anh hỏi.

Cố Manh Manh đâu tiên là ngần đầu lên nhìn, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi nói anh đừng cười tôi!”

Lục Tư Thần gật đầu, âm thanh Cố Manh Manh truyền đến.

Lục Tư Thần nhìn về phía cô.

Cố Manh Manh hướng về phía anh cười, tiếp tục nói: “Bài tập của tôi cũng không phải rất nhiều, anh cũng không cần để ý đến tôi.”

Lục Tư Thần hé mép miệng, từ từ nói: “Tôi e ó nói và để ý đến cô sao?”

Cố Manh Manh sửng sốt.

Cô có chút lúng túng gãi gãi cái ót, ngơ ngác: “Ò, vậy được rồi, tôi về phòng trước.”

Nói xong, ôm cặp rời đi.

“Dùng lại!”

Lục Tư Thần bỗng dưng mở miệng.

Cố Manh Manh đứng lại.

Lục Tư Thần hỏi: “Bây giờ cô đang vội vàng làm bài tập về nhà sao? “

“Ừm! “

Cố Manh Manh gật đầu.

Anh bước về phía trước và nói: ” Theo tôi! “

“Nhưng… “

Cố Manh Manh muốn nói gì đó.

Nhưng Lục Tư Thần căn bản không cho cô cơ hội này.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đi theo người đàn ông vào phòng sách.

Đây là một thư viện lớn hoàn toàn hiện đại, với các kệ cao và lớn được dựng lên các bức tường ở bên trái, với những cuốn sách được đặt trên đó.

“Wow…”

Cố Manh Manh thán phục, không khỏi cảm thán: “Rất nhiều sách đói “

Lục Tư Thần vừa ngồi xuống trước bàn làm việc lớn, vừa nói: “Cô sẽ làm bài tập về nhà ở kia. “

Theo lời anh, Cố Manh Manh không khỏi nhìn về phía bên kia, nơi đặt một bộ ghế sofa, trên mặt đất còn trải thảm lông, thoạt nhìn rất tuyệt vời!

Cô bước đi với niềm vui, ngồi trên bàn và sau đó lấy sách giáo khoa ra khỏi túi của mình, sẵn sàng để làm bài tập.

Lúc này, lại nghe giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến: “Ngày mai để quản gia sắp xếp cho cô một không gian ở trong phòng, thích đồ nội thất nào thì đi nói với ông ấy, biết không?”

“Được!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút và nói thêm một câu: “Cảm ơn anh, anh Ä rêt”

Lục Tư Thần ôm trán.

Anh cắn răng: “Tôi không phải là anh rễ của cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.