Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 207: Chương 207: Scandal Thần Tượng 9 “Em không có…”




Cố Manh Manh thanh âm rất nhỏ, như là chim hoàng oanh sơ sinh, có vài phần chút yếu ớt.

Lục Tư Thần cau mày.

“Manh Manh…”

Anh bình tĩnh tiếng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Em cũng biết, anh không thích người khác nói dối anh, nhất là eml”

Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt.

“Em thật không có ăn vụng thứ gì!”

Cô co quắp, bởi vì hiện trường còn có những người khác, cô không xấu hổ hướng Lục Tư Thần làm nũng, tiếp tục giải thích: “Em hai ngày này đều không hề một mình ra khỏi nhà, em có thể len lén cất giấu gì ăn chứ? Hơn nữa, em cũng không có cái gì thích, anh khi nào thấy em ăn vụng? Em, em cũng không phải con chuột…”

Bác sĩ gia đình không nhịn được, bật cười một tiếng.

Nhưng chỉ vẻn vẹn là hai giây, anh lập tức lại thu biểu tình lại, rất nghiêm túc mở miệng nói: “Tiểu phu nhân, cái kia, cô từ từ suy nghĩ kỹ, ngoại trừ những gì quản gia mới nói, cô xác định cô chưa từng ăn qua thứ gì khác?”

“Không có…”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Bác sĩ gia đình suy nghĩ một chút, nói rằng: “Ò, khả năng này chính là dạ dày vấn đề, cô bây giờ ngoại trừ muốn ói ra, còn có cái gì khác không thoải mái không?”

Cố Manh Manh đáp: “Tôi không có gì không thoải mái, hơn nữa, tôi bây giờ cũng không phải rất muốn ói ra.”

“Hả2”

Bác sĩ gia đình khẽ run.

Cố Manh Manh tiếp tục nói: “Tôi mới vừa rồi là bởi vì nhìn nhằm món canh gà trên bàn, dường như rất nhiều dầu mỡ, sau đó liền không nhịn được muốn ói…”

Bác sĩ gia đình kinh ngạc.

Anh đầu tiên là trầm mặc, sau đó lại hỏi: “Tiểu phu nhân, thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi cô lần trước giải quyết, là từ lúc nào?”

Cố Manh Manh nháy mắt một cái, đáp: “Tuần trước.”

“Như Vậy…”

Bác sĩ gia đình như có điều suy nghĩ.

Quản gia nhiều khôn khéo, khi nhìn thầy một màn này, lập tức nói: “Bác sĩ, tôi cùng ông ra ngoài lầy thuốc?”

“Được.”

Bác sĩ gia đình đứng lên.

Cố Manh Manh thấy thế, không khỏi hỏi một câu: “Bác sĩ, ông còn chưa nói tôi bị gì.”

Bác sĩ gia đình đáp: “Tiểu phu nhân, cô có thể chính là dạ dày không được tốt, đề nghị của tôi là, tốt nhát vẫn là bổ sung thực phẩm, chỉ cần cô không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, căn bản là không cần uống thuốc.”

Cố Manh Manh cái hiểu cái không.

Sau đó, quản gia cùng bác sĩ lui ra khỏi phòng.

Cái này, trong phòng liền chỉ còn lại có Lục Tư Thần cùng Cố Manh Manh.

Người đàn ông ngồi xuống bên giường, duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Cố Manh Manh nghiêng đầu, mặt mày cong cong nhìn anh.

Lục Tư Thần cúi người, đầu tiên là hôn một cái lên trán cô, sau đó mới mở miệng nói: “Ngày hôm nay anh không ở nhà, sau khi em xuống giường đã làm gì?”

“Để làm chỉ, anh tra xét eml”

Cố Manh Manh hừ nói.

Lục Tư Thần bật cười: “Coi như là vậy.”

Anh trả lời như vậy, nhưng thật ra vô cùng khiến người không để ý.

Cố Manh Manh không nháy mắt nhìn anh, cười híp mắt nói: “Vậy được rồi, anh đã hỏi, em đây sẽ nói cho anh biết!

Hừ, hôm nay sau khi rời giường chuyện làm đầu tiên chính là đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo xuống lầu ăn, sau đó chính là ở trong phòng khách xem tivi, à, em suy nghĩ, à, sau đó chính là anh đã về rồi!”

Lục Tư Thần nhíu mày.

“Một ngày xem TV?”

“Đúng!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cô cười híp mắt nói: “Kỳ thực cũng không có xem một ngày nha, em thì chỉ xem một buỏi chiều, tối đa cũng chỉ 4 tiếng, hi hi!”

“Em còn không thấy ngại mà cười?”

Lục Tư Thần nhìn cô.

Cố Manh Manh nhăn mặt: “Rõ ràng chính là anh kêu em nói, kết quả sau khi em nói, anh lại tức giận…”

Lục Tư Thần vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô.

“Được rồi, nghỉ ngơi lúc đi!”

Anh nói.

Cố Manh Manh lại lắc đầu, nghiêm chỉnh đáp: “Em không muôn, bây giờ ngủ không được.”

Lục Tư Thần bắt đắc dĩ: ‘Em muốn làm cái gì?”

Cố Manh Manh nhếch môi: “Muốn cùng anh nói chuyện phiếm.”

Lục Tư Thần “ừ” một tiếng.

Sau cùng, anh lại bỗng nhiên từ bên giường đứng lên, chống lại anh mắt nghi ngờ của Có Manh Manh, nói: “Anh đi tắm trước, sau đó sẽ đến với em?”

“Vâng!”

Có Manh Manh gật đầu.

Lục Tư Thần cuối cùng liếc nhìn cô một cái, cầm đồ ngủ đi vào trong phòng tắm.

Dĩ nhiên, khi người đàn ông mới đóng của phòng tắm, Cố.

Manh Manh liền không nhịn được từ trên giường bò dậy. – Cô kéo tủ đầu giường bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một cái túi màu đen, sau khi cô mở ra, một hộp thuốc bên trong lộ ra.

Cố Manh Manh vừa lật giấy hướng dẫn, vừa thì thầm trong miệng: “Phía trên này không nói sẽ nôn khi ăn…”

“Manh Manh…”

Đúng lúc này, trong phòng tắm bỗng nhiên truyền đến thanh âm của người đàn ông.

Có Manh Manh chắn kinh, vội vàng đem vật trong tay ném vào trong tủ đầu giường, “rằm” một tiếng đóng cửa.

Vừa may, cửa phòng tắm mở ra.

Lục Tư Thần thật không ngờ Cố Manh Manh biết rời giường, có chút không tưởng nhìn cô.

Cố Manh Manh không dám nhìn anh, ánh mắt lóng lánh nhấp nháy, dáng vẻ nói chuyện càng trở nên áp a áp úng.

“A, cái kia, em, em chính là muốn… Muốn cầm điện thoại…”

“Phải không?”

Lục Tư Thần cau mày.

Sau đó, anh ánh mắt nhìn về phía tủ đầu giường, trên bàn đặt điện thoại của cô gái.

Cố Manh Manh lúng túng cười: “Ha ha, em vừa rồi không phát hiện, còn tưởng rằng bị em để dưới lầu…”

Lục Tư Thần: “…”

Cố Manh Manh cười mỉa: “À, vừa rồi anh kêu em cái gì á?”

Chương Đặc 5taen Thần 1øng ®a bỏ quảng cáo Lục Tư Thân nhớ tới chuyện mới vừa rồi, không khỏi kêu: “Anh là muốn nói với em, nếu có điện thoại của anh, nhớ kỹ phải gọi anh, hôm nay ông ngoại có khả năng sẽ gọi điện thoại qua đây.”

“‘©h…”

Cố Manh Manh gật đầu.

Lục Tư Thần vẫn cảm thấy cô rất khả nghi.

“Manh Manh.”

Anh kêu lên một tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

Cố Manh Manh mở to hai mắt đen nhánh nhìn anh.

Lục Tư Thần câu môi, nửa lại tựa như đùa giỡn nói: “Em không phải có chuyện gì gạt anh chứ?”

“Không có!”

Có Manh Manh lập tức lắc đầu.

Nhưng, cô càng phản ứng như này, thì càng khả nghỉ.

Lục Tư Thần không nói gì nữa, một lần nữa lại trở vào phòng tắm.

Bên này, Cố Manh Manh thấy thế, còn cho là mình tránh thoát một kiếp, không khỏi thở phào một cái, vỗ bộ ngực thầm nghĩ: Nguy hiểm thật a!

Qua không bao lâu, Lục Tư Thần liền từ trong phòng tắm đi ra, một bên đang dùng khăn mặt lau tóc.

Cố Manh Manh ngồi ở trên giường, ân cần nói rằng: “Em giúp anh lau!”

Lục Tư Thần liếc nhìn cô một cái, cũng không có ý phản đối, đi thẳng qua đấy.

“Khăn đây!”

Cố Manh Manh ngồi thẳng người, hướng về phía anh đưa tay ra.

Lục Tư Thần đem khăn mặt đưa cho cô, sau đó ngồi xuống bên giường.

“Không được nhúc nhích!”

Cố Manh Manh nói một câu, sau đó mà bắt đầu nghiêm túc lau cho anh.

Lục Tư Thần vừa hưởng thụ, vừa đưa tay lên đầu tủ cầm lấy điện thoại cô gái.

Sau đó, anh còn chưa kịp cởi màn hình khóa, Có Manh Manh lúc này liền giật lấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.