Tổng Tài Cuồng Ác: Xin Đừng Chiếm Hữu Em!

Chương 4: Chương 4: Đỡ đạn




- Các anh đến đây làm gì? Dực Ngạo đâu, anh ấy sao không về, đã tan ca lâu rồi mà?!

Tương Mịch Quỳnh nhìn tốp vệ sĩ đang đứng ngay ngắn trước mặt, mơ hồ nhíu mày.

- Mịch Quỳnh tiểu thư, ông chủ bận họp, đến tối sẽ về ạ.

- Có thật không?

Cô bán tính bán nghi nhìn bọn họ, lồng ngực trì trệ treo lơ lửng. Kiệt Dực Ngạo vốn không có thói quen thất hứa bao giờ, huống hồ ban sáng hắn đã chắc nịch nói sẽ về sớm với cô, lời của những người vệ sĩ này đối với cô hoàn toàn sở hữu rất ít sự tin tưởng.

- Thật ạ.

- Anh, lại đây.

Mịch Quỳnh nheo mi quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, bầu không khí hiện tại vô tri vô giác có chút cổ quái. Cô ngoéo tay về phía người đàn ông bên phải:

- Rốt cuộc anh ấy đi đâu? Tốt nhất anh nên nói thật cho tôi đi... anh không nói, tôi lập tức đuổi việc!

- Xin lỗi tiểu thư, ông chủ bận họp.

Anh ta vẫn như cũ sắc mặt không đổi, thậm chí chẳng có lấy một cái nhíu mày. Mịch Quỳnh lúc này thật sự rất bội phục khả nặng huấn luyện đàn em của Kiệt Dực Ngạo, hắn là một ông chủ tốt nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc.

- Anh...

Khoé môi căng mọng hơi cứng ngắc, Mịch Quỳnh tiếp tục nhìn anh ta, bất chợt, ánh mắt cô dừng lại nơi ngón tay gần giữa của anh ta, tinh quang loé lên.

- A, tốt lắm, chống đối tôi chứ gì... anh có tin tôi sẽ bắt cóc vợ con anh không?! Tôi vốn không ngại nên anh tốt nhất là nói cho rõ đầu đuôi ngọn ngành đi! Chỉ là một đáp án thôi, anh làm gì mà ấp úng nửa ngày không nói được chứ, tôi thật sự rất lo cho anh ấy...

- Tiểu thư, xin cô đừng làm hại vợ con tôi! Tôi nói, tôi nói là được chứ gì! Tối nay ông chủ có hẹn với bang phái của Âu Tam Hành Thương!

Anh ta lập tức tím tái mặt mày.

- Âu Tam Hành Thương? Chính là người đã từng yêu dì nhỏ sao? Anh ấy tại sao lại phải đi gặp hắn ta?!

Mịch Quỳnh chìm vào mông lung, Âu Tam Hành Thương ư? Cô nhớ chẳng lầm người đàn ông này đã có khoảng thời gian mê muội dì nhỏ đến ngu ngốc, anh ta thường đến nhà chơi và tìm đủ mọi cách để lấy lòng dì, căn bản chỉ mong dì để ý đến. Kỳ thực, đối với người đàn ông này, Mịch Quỳnh không có ấn tượng sâu sắc lắm, anh ta ít tiếp xúc với cô, nếu mỗi lần tình cờ chạm mặt thì chỉ tịch mịch cười nhẹ.

Chỉ là, vấn đề khiến cô thật sự nghi ngoán đó là, anh ta tại sao lại có hẹn với Kiệt Dực Ngạo. Hai người bọn họ cùng có điểm chung duy nhất đó là yêu say đắm dì nhỏ của cô - Tương Phù Dung.

Cô thất thần, dự cảm bất an chập đến mạnh mẽ như sóng nước vỗ bờ. Sẽ không như vậy chứ?

- Âu Tam Hành Thương phái người đánh úp phá tan tổ chức của chúng ta, hiện tại không những mất đi một lưu lượng lớn nhân tài mà còn sụp đổ cả nơi ở, các đồ vật quý hiếm đều bị đốt trụi.

- Được rồi, cám ơn, làm phiền anh rồi!

Cô ngộ tỉnh, khúc mắc cuối cùng cũng được gỡ rối phần nào. Âu Tam Hành Thương hành động như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, anh ta hận Kiệt Dực Ngạo. Mịch Quỳnh có thể chắc chắn, anh ta lầm tưởng chính vì Kiệt Dực Ngạo nên dì nhỏ mới chết. Thời điểm ấy Tương Phù Dung đột nhiên lên cơn đau dạ dày đột xuất, cô ấy lập tức theo phản xạ có điều kiện gọi cho Kiệt Dực Ngạo, nhưng trớ trêu, lúc đó hắn lại đang họp, rồi khi hắn đến, trên giường chỉ còn lại một xác chết vô hồn.

Không được, Kiệt Dực Ngạo là người cô yêu, cô không thể để anh bị thương. Cho dù cô biết, tim của người ấy vẫn còn đang áy náy bất lực, hắn thật sự chưa thể buông bỏ Tương Phù Dung.

*

Thời gian Kiệt Dực Ngạo hẹn là tám giờ tối, từ bảy giờ Tương Mịch Quỳnh đã chuẩn bị tất thảy, cô trữ trong người một cây súng lục, cây súng này Kiệt Dực Ngạo đặc biệt thiết kế riêng cho cô, hắn sợ cô không may gặp phải kẻ xấu, nếu thế thì còn có thứ để mà phòng bị. Hiện tại cũng đến lúc cần dùng đến.

Trên người Mịch Quỳnh lúc này là bộ đồ da đen bóng bó sát, các đường cong lồ lộ ẩn hiện từng chút từng chút một. Theo như cô dò xét tên vệ sĩ kia, Kiệt Dực Ngạo vốn ngồi ở bar Glossy nhữ mồi, sau đó liền nhân cơ hội cho cả bang W tập kích bang IP của Âu Tam Hành Thương.

Bang “W” chính là địa bàn của Kiệt Dực Ngạo, là tổ chức mà hắn gầy dựng tột độ hơn mười năm này. Một chữ ngắn gọn nhưng bao gồm nhiều hàm xúc, “W” viết tắt của “Win” trong tiếng anh, có nghĩa là thắng lợi. Máu, mồ hôi và nước mắt, hắn đã bỏ ra rất nhiều, kể cả những thứ vật dụng trong tổ chức, hắn cũng chu đáo đặt nghệ nhân nổi tiếng điêu khắc. Trong giới hắn đạo, cái tên “W” và cái tên “Kiệt Dực Ngạo” căn bản đã quá quen thuộc, chỉ cần nghe qua cũng đủ khiến bất kể ai ai có phản xạ rùng rợn lạnh gáy.

Cuối tuần sau là ngày dỗ của dì nhỏ, Âu Tam Hành Thương này cũng thực biết cách đấu trí đi.

Tương Mịch Quỳnh rời khỏi Kiệt Gia, cô lái chiếc Audi đến bar Glossy. Bởi vì sợ Kiệt Dực Ngạo nhận ra nên cô tỉ mỉ đeo khẩu trang vào.

Chạnh vạng gần tám giờ, Mịch Quỳnh cũng đã đến bar. Giữa dòng nhạc day dứt điên cuồng xào xoạc, cô gọi một ly cocktail kiwi, đôi đồng tử chưa từng rời khỏi phía đối diện nửa giây. Phải, đó chính là Kiệt Dực Ngạo.

Trên người hắn lúc này không còn là âu phục nghiêm trang, đơn thuần chỉ có áo sơ mi đen cởi vài nút và quần tây. Hắn yên vị ngồi đó, ánh mắt thâm lường quan sát xung quanh, hàng mày kiếm như cũ nhíu mạnh một đường. Khí chất vương giả lạnh lùng tựa hồ đã ngấm sâu vào tận xương tận tuỷ của hắn, đến mức hắn có làm việc gì thì trong mắt Mịch Quỳnh, thật sự rất hút hồn.

Cô không dám nhìn lâu, khoé mi cụp xuống, đôi môi mộng mị hé mở hớp một ít cocktail, vị nồng nhanh chóng len lỏi vào tận dạ dày. Theo như cô được biết, chỉ còn vài phút nữa thôi, nơi này sẽ xảy ra một trận chiến khốc liệt.

“Cạch”

Cửa bar điên tiết va chạm, một tốp người chạy vào, dẫn đầu là Âu Tam Hành Thương, trên tay anh ta còn cầm theo súng.

- Trời ơi, có súng kìa...

- Chạy ngay đi!

- Nguy hiểm quá!

Không khí nhất thời trở nên cô đọng, những thân ảnh đang uốn éo trên sàn cũng lập tức chạy xuống, hấp tấp rời khỏi bar, chưa đầy mười phút, nơi ấy chỉ còn vài mạng người.

Mịch Quỳnh tìm cho mình một góc nhỏ ít người chú ý, cô lách vào đó, chậm rãi nhìn.

Âu Tam Hành Thương có chút tức giận, anh ta vốn rất ghét việc bị người khác xem thường, đặc biệt người này lại còn là Kiệt Dực Ngạo. Anh ta đến đây mà hắn lại vẫn dửng dưng ngồi đó nhâm nhi rượu ngon, điều này quả là thách thức tính nhẫn nại của anh ta rồi.

- Kiệt Tổng, anh đừng có mà khinh người quá đáng!

- Âu Tổng, kẻ khinh người là anh, nhân lúc tôi vô ý liền đánh úp húp trọn sao? Ha ha...

Kiệt Dực Ngạo nhếch mép cười.

- Mày... mày đừng quên, chính mày đã khiến Phù Dung chết oan uổng!

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng lên xuống.

“Bập”

- Tao cấm mày, không được nhắc đến việc đó!

Kiệt Dực Ngạo sắc mặt trở nên u ám khó coi, tròng mắt hắn dấy đầy tơ máu gớm ghiếc. Việc đó, mãi mãi là thứ cắm rễ trong lòng hắn sâu sắc nhất.

Hắn gầm lên, chạy nhanh về phía Âu Tam Hành Thương, dứt khoát huých vào bụng anh ta.

- Mày... thằng khốn, mày đánh tao à!

Anh ta đau đớn ôm bụng, đay nghiến uất hận nhìn hắn. Nếu không chống đỡ kịp thời anh ta nghĩ chính mình đã thiệt mạng tại đây. Không hổ là Kiệt Dực Ngạo, chỉ là, càng nghĩ anh ta lại càng hận.

Anh ta móc tay, một đám người ồ lên, hùng hổ rút dao rút súng. Kiệt Dực Ngạo không kém cạnh, khi hắn vỗ tay cũng là lúc cả đàn em ùa ra nhưng ong vỡ tổ.

Mắt đấu mắt.

Kiệt Dực Ngạo cầm cây súng lục lên, chuẩn xác nhắm xuyên qua một đường, giây sau, năm người cùng lúc khuỵu xuống, máu me văng vãi tung toé. Người của bang IP lập tức sợ hãi, nửa muốn lập công nửa sợ chết.

“Đoàng”

Tiếng súng kinh thiên động địa cơ hồ rú lên giữa trời quang yên ả.

Âu Tam Hành Thương thâm hiểm nheo mắt, trình độ của Kiệt Dực Ngạo này quá lão luyện, anh ta sợ rằng bản thân đấu không nổi. Thực chất, anh ta chỉ vừa dấn thân vào hắc đạo không lâu, để so bì với hắn là cả một công đoạn khốn đốn.

Anh ta quyết tâm chạy tới, vốn muốn đấm vào má phải của Kiệt Dực Ngạo nhưng chưa chạm được thì cánh tay gần như bị người kia răm rắp bẻ qua.

“Rắc”

Kiệt Dực Ngạo phủi tay, mắt lạnh nhìn anh ta.

- Xem lại trình độ của mình đi, tốt nhất nên biết thân biết phận.

Anh ta đau đến tái môi, xương cốt trong người lã đi, tứ chi nhức mỏi, hận thù ngày càng sâu. Câu nói của Kiệt Dực Ngạo gần như sỉ nhục anh ta, anh ta tức chết. Ý nghĩ chạy đến, anh ta lập tức rút khẩu súng bên hông, nhấn gạt.

“Đoàng”

Kiệt Dực Ngạo cảm giác được một thân ảnh nhỏ bé ngã vào lòng hắn, hai tay cô bất tri ôm lấy hông hắn chặt chẽ, mùi hương thoang thoảng quen thuộc lại xộc vào mũi hắn, hắn đột nhiên đau lòng.

- Dực... Ngạo...

- Tiểu Quỳnh... đồ ngốc này, tại sao lại đỡ đạn cho anh!

Trong màn đêm kỳ dị, hắn gầm rống như kẻ thần kinh, chiếc xe cấp cứu quýnh quáng chạy đến, hắn khó khăn bế người con gái lên băng ca.

*

Nhớ votes nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.