Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 38: Chương 38: Ai Mới Là Kẻ Quê Mùa




“Lưu Bội San, ai cho cô nói chuyện với tôi như thế hả?”

Vừa nói hắn vừa hung hăng kéo mạnh Bội San ngược trở lại, sức lực hắn dùng quá mạnh làm cô không đủ sức chống lại nên cứ thế mà ngã nhào vào trong lòng hắn ta.

“Tô Tử Anh, anh làm cái trò gì vậy?”

Cô cố sức vùng vẫy nhưng càng dùng sức thì cổ tay lại càng bị hắn siết chặt hơn, hắn dùng tay còn lại giữ phía sau lưng Bội San, ép sát thân thể cô vào người hắn ta, khuôn mặt tiểu nhân đằng đằng sát khí, hắn tức giận gằng lên từng câu.

“Cô học đâu cái thói xem thường người khác vậy hả? Ai cho cô cái quyền làm nhục tôi, rời xa tôi chưa bao lâu đã sinh cái thói ăn nói không biết trên dưới rồi, đúng là đồ đàn bà hư hỏng.”

Nghe tên đàn ông cặn bã kia chất vấn mà Bội San cảm thấy vô cùng buồn cười đến mức cô chẳng thể nhịn được mà lại tặng cho hắn ta một cái nhếch môi tràn đầy sự khinh thường.

“Đàn bà hư hỏng? Tô Tử Anh, sao anh không tự hỏi bản thân là đang lấy tư cách gì để chất vấn tôi. Người có nhân cách thối rửa như anh thì không đáng được tôn trọng, mau bỏ tôi ra.”

“Được... hay cho câu nhân cách thối rửa. Để hôm nay tôi dạy cho cô một bài học nhớ đời khi dám sỉ nhục Tô Tử Anh tôi, trước đây tôi đúng là mù mới đi yêu thứ phụ nữ không có giáo dục như cô.”

“Tô Tử Anh, Lưu Bội San hai người đang làm cái trò gì vậy? Đã ly hôn rồi, còn giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ôm ấp gần gũi nhau như thế thì còn ra cái thể thống gì nữa.”

Hắn phùng mang trợn mắt lên mắng Bội San xong thì giơ tay lên định tát cô một cái thật mạnh nhưng có một giọng nói truyền tới đã làm động tác của hắn ngừng lại.

Người truyền đến âm thanh chua chát ấy không ai khác ngoài Trần Thục Oanh, theo sau bà ta còn có Lâm Sở Sở, người đàn bà đã cướp chồng của người khác còn vênh vang đắc ý.

Thấy hai người phụ nữa đang bước tới, Tô Tử Anh liền đẩy Bội San ra, cú đẩy quá mạnh khiến cô mất cả thăng bằng mà ngã bệch xuống nền đất thô cứng.

“Sở Sở, em đừng hiểu lầm. Vừa rồi anh định hỏi thăm bé Bội Sam vài câu, ai ngờ Bội San cô ấy đột nhiên lại ôm chầm lấy anh, xin anh tha thứ nhưng anh đã nhất quyết cự tuyệt rồi, không ngờ trong lúc giằng co lại để em và mẹ nhìn thấy, anh xin lỗi!”

Vừa rồi là hổ đói đang săn mồi, thoáng chốc gặp ngay sư tử thì liền nuốt mất hai cái nanh sắt nhọn mà thay vào đó là dáng vẻ sợ sệt, dè dặt như đứng trước một quái thú dữ tợn.

Bội San nhìn cái cảnh hắn ta khép nép lo sợ khi đứng trước mặt Lâm Sở Sở mà lắc đầu bái phục, cô nhếch môi cười nhạt rồi đứng dậy, phủi sạch lớp bụi bẩn vừa day vào quần áo sau cú đẩy ngã mà Tô Tử Anh ban tặng.

“Sở Sở à, Tử Anh nó nói thật đó con. Chắc là con đàn bà kia bị Tử Anh bỏ xong rồi bây giờ sống chật vật quá nên mới hối hận quay về cầu được tha thứ á mà, con nên tin chồng mình nha con.”

Hết con rồi lại tới lượt mẹ, mỗi người hùa một câu ra sức mà dỗ dành người “vợ hiền, dâu thảo” của Tô gia. Bội San nhìn thôi cũng đã cảm thấy chán ghét, cô không muốn ở lại đây chứng kiến cái cảnh một nhà ba người họ ngọt ngào tình cảm với nhau nên liền xoay lưng bỏ đi.

“Đứng lại.”

Người phụ nữ “quyền lực” Lâm Sở Sở từ khi xuất hiện vẫn im lặng lúc này cũng đã lên tiếng. Không những ả cất lên giọng điệu ra lệnh mà còn thẳng bước tiến về phía Bội San.

Mà Bội San cũng không làm việc gì thẹn với lòng nên cô cũng không ngại mà quay lại đối mặt với ả đàn bà kia.

“Chẳng hay, Tô phu nhân có điều gì muốn nói?”

Tuy nét mặt Bội San vẫn trầm tĩnh không chút dao động, nhưng ánh mắt cô nhìn Lâm Sở Sở thì lại sắc lạnh vô cùng.

Phía Lâm Sở Sở, sau khi nhìn Bội San một lượt từ dưới chân lên tới tận mặt thì mới nhếch mép, khinh khỉnh lên giọng.

“Vẫn ăn mặc quê mùa như ngày nào nhỉ. Xem ra đúng là sống rất chật vật đây mà. Nhưng mà với cái bộ dạng này của cô đến tôi nhìn còn phát chán huống chi là muốn quay lại với Tử Anh, về mà soi lại mình trong gương đi bà cô à.”

Thái độ hóng hách khi sỉ nhục người khác của Lâm Sợ Sở thật sự rất đáng ghét, nhưng Bội San vốn rất rộng lượng, cô không thích so đo với những kẻ nhân cách không ra gì, nên vẫn là một nụ cười lạnh trên khuôn miệng nhỏ nhắn ấy.

Cô thong thả tiến tới gần Lâm Sở Sở một bước, hơi nghiêng đầu ghé sát vào tai ả ta rồi mới ung dung cất lời.

“Tôi còn định hỏi cô mùi vị của thứ thức ăn oi thiêu bị tôi vứt bỏ khẩu vị thế nào ấy chứ... chậc chậc... chắc là khó nuốt lắm nhỉ, đến kẻ quê mùa như tôi còn cảm thấy kinh tỏm cơ mà, Tô phu nhân đây đúng là có sức chịu đựng thật phi phàm.”

Từng câu từ thật thâm thúy cứ nhẹ nhàng mà phảng phất qua vành tai của Lâm Sở Sở, làm cho ả ta tức đến đỏ mặt tía tai.

Khi lui về vị trí cũ đối mặt với Lâm Sở Sở, trước khi đi Bội San còn điềm đạm nói thêm một câu.

“Thứ cặn bã ấy, tôi dùng suốt bảy năm qua giờ đã ngán tới tận cổ họng rồi. Cho nên, cô cứ giữ lấy mà dùng.”

Đến câu nói này thì Lâm Sở Sở đã chẳng thể chịu đựng được nữa, ả tức giận giơ tay lên định tát Bội San, nhưng khi cánh tay ấy còn chưa kịp hạ xuống gò má của Bội San thì đã bị cô giữ lại.

“Ở đây là trước cửa tòa án, cô tự ý muốn đánh người thế này là đang muốn thưởng thức trà lạnh trong nhà giam sao, Tô phu nhân?”

Đôi lông mày sắc sảo khẽ nhướng lên một bên, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn qua Lâm Sở Sở một cách chán ghét. Cô hất mạnh cánh tay của ả phụ nữ đanh đá kia ra rồi quay lưng bước đi.

Đúng lúc này chiếc siêu xe Bugatti La Voiture Noire màu đen quen thuộc dừng phía trước Bội San, cửa đã được mở sẵn chỉ chờ người đẹp bước lên là có thể rời đi ngay lập tức nhưng cô vẫn do dự.

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông trong xe ló ra cùng với nụ cười ôn nhu trên khóe môi gợi cảm ấy thì Bội San mới bước vào xe.

Nhìn chiếc xế hộp đắt đỏ vừa mang Bội San rời đi mà cả Lâm Sở Sở và Tô Tử Anh đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có mỗi Trần Thục Oanh là không hiểu được nét mặt của hai người họ nên liền lên tiếng tìm câu trả lời.

“Chỉ là một chiếc ô tô khá đẹp, hai đứa có cần trầm trồ đến vậy không?”

Ngay sau câu hỏi của Trần Thục Oanh, Lâm Sở Sở liền quay lại nhìn bà ta với ánh mắt khinh thường rồi chuyển sang tức giận khi nhìn qua Tô Tử Anh.

“Đúng là quê mùa.”

Bỏ lại một câu khinh bỉ, Lâm Sở Sở liền dùng dằng bỏ đi về chiếc ô tô loại trung bình của mình.

“Ơ, Sở Sở vậy anh và mẹ về thế nào?”

“Tự bắt taxi mà về.”

*Ầm*

Sau tiếng đống cửa xe thật mạnh ấy là bóng dáng chiếc Celerio lao nhanh đi.

“Tử Anh, sao đột nhiên Sở Sở nó lại nổi cáu vậy?”

“Mẹ à, không biết thì đừng có nói. Chiếc xe lúc nãy là Bugatti La Voiture Noire đã được cải tiến phiên bản giới hạn, không phải nhân vật tầm thường có thể sở hữu được đâu. Sau này mẹ ít ra đường một chút đi, đến con cảm thấy mất mặt chứ đừng nói là Sở Sở.”

“Thật vậy sao? Thế con nhỏ đó sao lại được người khác rước đi trong chiếc xe sang trọng thế chứ..?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.