Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 93: Chương 93: Chồng Chồng Vợ Vợ




“Cái gì? Làm chồng á?”

Thế Thành mắt chữ A miệng chữ O, cùng với nét mặt hết sức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tao của người phụ nữ đối diện.

Sở dĩ cậu kinh ngạc là vì mới giây trước cô gái kia vừa đưa ra một đề nghị vô cùng lớn dành cho cậu.

“Có gì đâu mà em bất ngờ dữ vậy. Chỉ là đóng kịch thôi mà.”

Trái lại với biểu cảm sửng sốt của cậu thanh niên thì phía người phụ nữ lại vừa thoải mái ngồi vừa thản nhiên nhâm nhi một ly sữa sau bữa sáng.

“Nhưng mà em còn chưa từng được làm bạn trai của người ta nữa, giờ chị kêu em đóng giả làm chồng chị thì sao em biết làm như thế nào?”

Thế Thành dở khóc dở cười nhìn Bội San, dù cậu đã rất cố gắng để suy nghĩ đến viễn cảnh lúc đóng vai trò làm chồng của người ta là thế nào nhưng kiểu gì cậu cũng không thể tưởng tượng ra.

“Thì em cứ xưng hô vợ chồng với chị, gọi tiểu Sam là con gái, chị đã dặn con bé gọi em là ba rồi. Còn những việc khác thì cứ tùy cơ ứng biến, nếu anh ta có hỏi em gặp chị trong hoàn cảnh nào thì em cứ nói thật là lúc giao hoa rồi gặp chị, sau đó nảy sinh tình cảm, em chỉ cần thể hiện như là rất quan tâm và yêu thương chị vậy đó.”

Bội San nói nguyên một tràn cụ thể phải làm như thế nào cho Thế Thành nghe, nhưng thông qua nét mặt của cậu thì vẫn chưa được giãn ra mà vẫn còn nhăn nhó, khó coi.

“Em thấy không ổn. Nhỡ người đó nhận ra thì sao? Em có bị nguy hiểm gì không?”

Khi không đóng giả làm chồng của người ta mà người đó còn là người thương của một người khác, nếu chẳng may bị lộ rồi có hiểu lầm gì đó thì cậu không thể không lo cho an nguy của mình được, vướng vào mấy chuyện tình trường thì không thể nói trước được điều gì.

“Ổn mà... Em cứ yên tâm làm chồng chị đi, mọi chuyện cứ để chị lo.”

Nhìn điệu bộ chắc nịch khẳng định của Bội San mà Thế Thành vẫn chưa thể tỏ ra tin tưởng, cậu nhìn cái bụng bầu to tròn của cô, đưa tay chỉ chỉ vào nó rồi nghi ngờ hỏi lại:

“Chị lo, với nó? Được không vậy trời???”

“Được mà được mà, chắc anh ta cũng sắp tới rồi đó, lát nữa nhớ diễn cho giống nha.”

“Mẹ ơi... bảo bảo thấy chú kia hình như giống ba Nguyên lắm đó mẹ, người đó còn đang đi về phía cửa hàng của mình nữa.”

Bội Sam vừa từ ngoài trước cửa hàng hớn hở chạy vào đã hí hửng hô lên với biểu cảm phấn khởi khiến Bội San đột nhiên lại bối rối.

“Anh ta tới rồi, nhớ lời chị dặn đó nha, diễn cho tốt vào.”

Vội vàng căn dặn Thế Thành thêm lần nữa, sau đó cô liền kéo Bội Sam đi đến gần mình hơn, nhỏ giọng lên tiếng:

“Hôm nay ba Nguyên sẽ đến thăm con, nhưng mà con nhớ là lát nữa phải gọi chú Thành là ba nha, cũng không được nói về mối quan hệ thật của ba người chúng ta cho ba Nguyên biết, bảo bảo nhớ nha.”

“Nhưng tại sao vậy ạ? Bảo bảo gọi chú Thành là ba thì ba Nguyên có giận với buồn bảo bảo không mẹ?”

“Đợi lúc thích hợp mẹ sẽ nói rõ với bảo bảo hơn, con yên tâm ba Nguyên sẽ không giận đâu. Con nhớ lời mẹ dặn đó nha, không được nói thật về mối quan hệ giữa chúng ta với chú Thành cho ba Nguyên biết. “

“Dạ, bảo bảo biết rồi ạ!”

Quá trình chuẩn bị để đối phó với Đình Hạo Nguyên vừa khép lại thì cũng là lúc người đàn ông ấy vào tới.

“A, ba Nguyên...”

Vừa nhìn thấy Đình Hạo Nguyên, Bội Sam đã chạy tới, anh cũng nhanh chóng dang tay đón lấy cô bé ôm vào lòng.

“Con gái cưng của ba, ba nhớ con quá đi mất.”

Chất giọng của anh luôn luôn ngọt ngào nhất đối với những người anh yêu thương trân trọng, khiến đối phương chỉ cần nghe thấy thôi thì con tim đã mềm nhũn.

Anh thơm lên chiếc gò má phúng phính của bé con một cái rồi bế cô bé đi đến chào hỏi Thế Thành.

“Chào anh, tôi là ba của bé Bội Sam, hôm nay đến thăm con bé chắc không làm phiền đến anh chứ?”

“Dạ kh...”

“Hmm... khụ...khụ...”

Thế Thành cười tươi, vừa xua tay vừa mở miệng nói chưa tròn hai từ thì Bội San đã hắng giọng nhắc nhở, nên rất nhanh sau đó cậu đã thu lại thái độ niềm nở quá mức thay vào là sắc mặt nghiêm túc như một người đàn ông thực thụ.

“À, chào anh. Ba đến thăm con gái là việc nên làm mà, anh không cần khách sáo.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh đã thông cảm cho tôi.”

“Chú Th...”

“Hmm... khụ khụ...”

Lần này là tới lượt Bội Sam bị người phụ nữ quyền lực kia lên tiếng nhắc nhở, cô bé nhanh chóng khép miệng lại, nhưng Đình Hạo Nguyên thì đã hơi cau mày.

“Tiểu San, em không khỏe hay sao mà ho nhiều vậy?”

“Đâu có, tôi vẫn khỏe, chỉ là thấy cổ họng hơi ngứa một chút thôi.”

Bội San vẫn giữ vững tâm thế điềm đạm để đối đáp với Đình Hạo Nguyên, cuối câu còn kèm theo một nụ cười để tăng phần tin tưởng.

“Có cần đi bệnh viện kiểm tra không? Em đang mang thai, không nên chủ quan.”

Tình hình bỗng chốc rơi vào hoàn cảnh khó, vốn dĩ Bội San có thể trực tiếp trả lời nhưng lại âm thầm ra hiệu cho Thế Thành lên tiếng, vốn là người khá nhạy bén nên cậu thanh niên rất nhanh đã hiểu được ý của cô.

“À không cần làm phiền tới anh đâu, lát nữa tôi tự đưa vợ mình đi được rồi.”

Bội San sốc toàn tập với câu trả lời của “chồng mình” cô đưa tay lên đỡ trán trong bất lực, rõ ràng ý cô không phải là như vậy nhưng cậu lại đi nói là muốn đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, kiểm cái gì đây trong khi cô hoàn toàn không có vấn đề gì liên quan đến sức khỏe.

“Anh có ô tô không? Nếu không thì cứ dùng xe của tôi đi cho tiện, chứ trời nắng thế này mà đi xe máy thì vất vả cho tiểu San quá.”

Đình Hạo Nguyên rất nhanh đã hưởng ứng được vấn đề, Bội San còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Thế Thành đã nhanh nhảu chen ngang.

“Chuyện này thì đành làm phiền anh rồi, nhà chúng tôi chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thì làm gì có xe ô tô chứ.”

Thế Thành vừa nói vừa cười trừ, quay qua nhìn Bội San thì thấy sắc mặt cô đã hiện lên ba vạch đen thì cậu mới biết bản thân vừa làm sai, nhưng tên đã phóng thì làm sao thu lại được nên cậu đành cười cười cho qua chuyện.

“Vậy chúng ta đi ngay đi, sẵn tiện thăm hai bảo bối trong bụng cô ấy xem có khỏe mạnh không.”

“Tôi thấy là không cần thiết đâu, tôi ổn mà...”

“Em không được chủ quan, trong quá trình mang thai có rất nhiều rủi ro, thà là kiểm tra kỹ chứ đừng lơ là bỏ qua, đi anh đưa em ra xe.”

Lúc Bội San lên tiếng thì đã quá muộn màng, không những không có kết quả mà cô còn bị Đình Hạo Nguyên ngang nhiên nắm tay dẫn đi trước mặt Thế Thành.

“Anh buông tôi ra đi, tôi tự đi được mà.”

Cô dè dặt rút tay ra khỏi tay Đình Hạo Nguyên rồi quay lại nhìn Thế Thành nhẹ giọng nói tiếp:

“Chồng đóng cửa rồi ra nhanh nha!”

“Ừ chồng biết rồi, vợ cứ đi trước đi rồi chồng ra ngay.”

Cứ thế, Bội San đành thở dài rồi đi theo Đình Hạo Nguyên ra ngoài. Vì xe anh đậu ở phía đối diện nên phải băng qua đường nên lúc này Đình Hạo Nguyên lại một lần nữa nắm tay cô.

“Qua đường nguy hiểm, để anh nắm tay em cho an tâm.”

Lần này Bội San không từ chối nữa mà mặc cho người đàn ông bá đạo kia nắm tay dắt qua đường, một tay anh bế bảo bảo, tay còn lại thì nắm chặt tay cô gái, hình ảnh ba người băng qua đường hệt như một gia đình hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.