“Giá thuê nhà thì còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của anh thế nào rồi mới quyết định.”
Tùy thuộc vào tâm trạng của Đình Hạo Nguyên, vậy chẳng lẽ căn nhà này là của anh? Nhưng lúc nãy anh có nói là đã thương lượng xong với chủ nhà, vậy rốt cuộc người đàn ông uy quyền này đang tính toán chuyện gì đây?
Sao cứ càng ở bên cạnh anh, cô lại càng cảm nhận được những điều rất khác lạ và con tim cô dường như nó cũng đang ngầm mách bảo rằng người đàn ông này đang có ý gì đó với cô... Chỉ là cô không dám tin vào điều đó mà thôi.
Nhận ra những bước chân của cô gái nhỏ đã ngày một chậm lại, vóc dáng mảnh khảnh đã ở tận phía sau lưng một đoạn, Đình Hạo Nguyên mới quay đầu lại nhìn Bội San, rồi tiến về phía cô, nhỏ giọng nói:
“Anh mua lại căn nhà này là cho em thuê chứ đâu phải là mua cho em, em lại nghĩ ngợi cái gì nữa rồi?”
Bội San vẫn cúi đầu lẳng lặng đứng đó, bàn tay nhỏ siết lấy vạt áo choàng đến mức nhăn nhúm. Sau một lúc cô mới ngẩng mặt lên, lấy hết can đảm mà nhìn thẳng vào mắt Đình Hạo Nguyên, cất lên câu hỏi:
“Sao anh lại tốt với tôi quá vậy?”
Lần này là đến lượt Đình Hạo Nguyên lắng đọng, lần đầu tiên anh bắt gặp ánh mắt long lanh của cô gái ấy dành cho mình thì không thể nào tránh khỏi cảm giác dao động trong lòng.
Nhưng rất nhanh sau anh đã lấy lại được tâm tình bình ổn, khuôn miệng luôn hiếm khi xuất hiện nụ cười trong giây phút này lại cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ, chỉ là cái cong môi nhẹ nhàng như ánh trăng lưỡi liềm trên vũ trụ bao la thôi cũng đủ khiến biết bao con tim rụng rời, huống chi là Bội San được tận mắt chiêm ngưỡng ở một khoảng cách gần thế này.
Nói tim cô không loạn nhịp bởi nụ cười lẫn ánh mắt thâm tình của nam nhân này thì chính là đang tự dối lòng mình.
Phụ nữ ai lại chẳng nao núng cõi lòng khi bắt gặp được một người đàn ông phong độ, tiêu sái như thế đâu chứ.
Cô cứ ngây ngẩn nhìn anh, trông chờ câu trả lời của người đàn ông ấy cho đến khi cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ bàn tay của mình thì mới giật mình, lúc nhìn xuống thì đã bắt gặp bàn tay ấm áp của Đình Hạo Nguyên nắm trọn bàn tay bé nhỏ của cô.
Giữa ngày đông rét lạnh vậy mà giây phút này gương mặt thanh tú ấy lại đỏ ửng, cả cơ thể không hiểu sao cũng bất giác nóng lên, cô muốn rút tay ra khỏi bàn tay to khỏe kia nhưng vì lực đạo quá yếu nên chẳng thể nào thoát ra được.
Biểu cảm bối rối của Bội San một lần nữa làm khóe môi Đình Hạo Nguyên lại hiện lên nụ cười, anh ngang nhiên kéo cô gái đang thẹn thùng áp sát vào thân thể cường tráng của mình rồi mới điềm đạm cất lời.
“Em muốn biết tại sao đúng không?”
Cả người Bội San lúc này đã căng như dây đàn,
cô chỉ còn nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực đang đập mạnh như trống vỗ, cô muốn rời khỏi cơ thể cường tráng ấy nhưng vẫn không thể nào xê dịch được khoảng cách hiện tại.
Không biết là do cô, sức khỏe nữ nhi vốn yếu đuối hay vì anh quá khỏe mà người ta chỉ dùng một tay giữ ở phía sau lưng thôi cô đã không thể chống cự được nữa, và chỉ có thể bất lực nắm chặt hai bàn tay lại, điều chỉnh nhịp thở đang hỗn loạn lại rồi mới e ấp cất giọng trả lời.
“Anh, anh có thể để tôi rời khỏi người anh trước rồi nói chuyện tiếp được không?”
“Không cần thiết, anh sẽ trả lời câu hỏi của em ngay thôi. Nhưng mà vừa rồi em hỏi gì nhỉ? Anh quên mất rồi, em hỏi lại đi.”
Bội San cười gượng, cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt tiêu sái, cao ngạo của người đàn ông ấy sau đó mới nhỏ giọng nói:
“Hay là thôi bỏ đi, bây giờ tôi muốn vào nhà, ở đây lạnh quá... *hắt xì*”
Cô cố tình giả vờ hắt hơi xem thử có thể lôi kéo sự chú ý của Đình Hạo Nguyên rồi nhân cơ hội rời khỏi người anh không.
Và quả thực là đã có kết quả nhưng kết quả này lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cô...
Nam nhân ấy đã bị hai tiếng *hắt xì* của Bội San thu hút, anh quên sạch cuộc đối thoại đang diễn ra mà ngang nhiên nhấc bổng cô lên bế thẳng vào nhà. Và nước đi này của Đình Hạo Nguyên đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
“Hạo, Hạo Nguyên... Anh thả tôi xuống đi, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
Cô nói thì cứ nói nhưng chuyện đi vào nhà thì lại là chuyện của Đình Hạo Nguyên, anh không hề lung lay ý định sẽ bế người con gái này đi vào nhà.
Và cứ thế Bội San chỉ được đặt xuống khi vào tới trong nhà, anh để cô ngồi trên sô pha rồi lại không nói thêm nửa lời nào đã đi thẳng vào bếp, bỏ lại một mình Bội San ngồi đó với hàng tá câu nghi vấn trong đầu.
Cô đưa tay ôm ngực trái, âm thầm dỗ dành con tim đang điên điên loạn, phải mất đến vài phút sau cô mới trấn tĩnh tinh thần lại được thì lúc này Đình Hạo Nguyên lại ra tới trên tay anh là một ly trà gừng nóng hổi.
“Há miệng ra!”
Anh thổi nhẹ để nước trên thìa giảm bớt độ nóng rồi kề đến miệng Bội San và cô vẫn rất ngoan ngoãn đón nhận thìa nước, nhưng ngay sau đó cô đã cầm lấy ly trà trong tay Đình Hạo Nguyên.
“Để tôi tự uống được rồi!”
Nói xong cô cười nhẹ rồi mới nâng ly trà lên môi.
“Coi chừng nóng, để anh thổi nguội đã.” . Ngôn Tình Hay
Đình Hạo Nguyên lại giành lấy ly trà, dùng hơi của mình bắt đầu thổi nguội.
Nhìn một loạt hành động ân cần tỉ mỉ của Đình Hạo Nguyên lại mang đến cho Bội San những cảm giác rất khác lạ.
Người bên ngoài đồn anh là một người lạnh lùng tàn khốc, không một ai dám đến gần nhưng sao trong mắt cô anh lại là một người đàn ông dịu dàng còn rất chu đáo, đặc biệt còn có thể mang đến hơi ấm nơi trái tim từ lâu đã lạnh giá của cô.
Một nam môt nữ ngồi cạnh nhau trong gian phòng khách yên tĩnh, Đình Hạo Nguyên vẫn chậm rãi thổi trà cho Bội San, cô thì lặng lẽ ngắm nhìn nét đẹp nhã nhặn, ôn nhu của anh, trong vô thức cô thốt ra những lời nói theo con tim mình mách bảo.
“Hạo Nguyên, có phải anh thích tôi không?”