Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 6: Chương 6: Công Dung Ngôn Hạnh Tam Tòng Tứ Đức




Trở về nhà đã gần 18 giờ tối, một lớn một nhỏ vui vui vẻ vẻ đi vào nhà, nhưng vừa mở cửa đã bắt gặp hai gương mặt lạnh tanh của Trần Thục Oanh và Tô Tử Nghiệp đang ngồi trên sô pha giương ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hai mẹ con, nụ cười rạng rỡ trên môi Bội San và Bội Sam nhạt dần rồi vụt tắt hẳn.

“Biết mấy giờ rồi không mà còn chưa chuẩn bị cơm nước. Nhà chưa lau dọn, chén bát ăn từ sáng đến giờ đã hôi rình trong bếp rồi kia kìa, đi làm buổi trưa được nghỉ cũng phải chạy về nhà dọn dẹp chứ, ba mẹ cô không dạy bốn chữ công dung ngôn hạnh à?”

Trần Thục Oanh nghiêm mặt, đanh giọng mắng người con dâu vừa mới cưới vào nhà không chút thương tiếc nhưng Bội San vẫn cúi đầu lẳng lặng lắng nghe.

“Bà nội, mẹ San San đi làm đã mệt lắm rồi bà đừng mắng mẹ nữa, việc nhà cứ để tiểu Sam phụ mẹ làm, bà đừng tức giận.”

Cô bé dõng dạc thay Bội San trả lời Trần Thục Oanh rồi lại ngước lên nhìn cô.

“Mẹ ơi, bảo bảo của mẹ phụ mẹ nhé!”

Môi nhỏ chúm chím nói rồi đoạt lấy túi xách trong tay Bội San vóc dáng nhỏ nhắn chạy một mạch vào phòng cất ba lô trên vai, cất luôn túi xách của Bội San ngay ngắn rồi lại lật đật chạy trở ra.

“Ông bà nội chờ chút nhé, bữa tối sẽ xong ngay.”

Cô bé lãnh lót bỏ lại cho hai vị lão tiền bối thêm một câu rồi nắm tay Bội San kéo vào bếp.

Vào tới phòng bếp, đôi mắt to tròn lén lút nhìn ra phía cửa rồi lay lay cánh tay Bội San, nhỏ giọng nói tiếp.

“Mẹ đừng buồn, có bảo bảo ở đây con sẽ giúp mẹ, không để mẹ San San chịu thiệt thòi một mình đâu.”

Câu nói ngây ngô của bé con đáng yêu như chạm vào đáy lòng của Bội San, hai mắt cô thoáng chốc đã đỏ hoe vì xúc động.

Cô ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu đứa con gái hiểu chuyện của mình, cô cảm thấy thật may mắn khi bên cạnh vẫn còn một thứ có thể an ủi những lúc thế này.

“Mẹ cảm ơn bảo bảo, nhưng mà mẹ tự làm được, mẹ cũng không có buồn, con mau về phòng thay quần áo rồi làm bài tập đi khi nào mẹ nấu xong sẽ gọi con ra ăn tối nhé!”

Bội Sam mím môi, lắc đầu lia lịa sau đó đột nhiên lại ôm chầm Bội San.

“Bảo bảo lớn rồi, bảo bảo phải có trách nhiệm trả hiếu cho mẹ San San, cô giáo nói mỗi người đều có trách nhiệm riêng của mình. Mẹ San San sinh bảo bảo ra còn chăm sóc cho con đã rất vất vả, vì thế từ giờ những gì có thể làm được bảo bảo phải có trách nhiệm phụ giúp để trả hiếu cho mẹ.”

Lúc này Bội San đã không kìm được nước mắt, cô hoàn toàn không ngờ rằng một đứa bé chỉ mới 5 tuổi đầu đời đã có thể suy nghi thấu đáo được nhiều chuyện như thế.

Cô vừa thương lại vừa lo cho đứa con gái bé bổng của mình, khi tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện như thế sợ rằng sau này lớn lên sẽ trở thành một người khổ tâm như cô, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác còn cảm xúc bản thân thì mặc kệ.

“Cơm nước đã sắp xong chưa? Tử Anh nó sắp về tới rồi đấy nhé, liệu lo mà làm nhanh đi.”

Giọng điệu chanh chua khó nghe của Trần Thục Oanh lại vọng vào, cắt ngang mạch cảm xúc của hai người phụ nữ.

Bội San vội lau đi nước mắt sau đó rời khỏi cái ôm ấm áp của cô con gái nhỏ, cô mỉm cười dịu dàng như dòng suốt mát ngọt rồi khẽ nói.

“Vậy bảo bảo phụ mẹ nhặt rau nhé!”

“Dạ!”

Cứ thế hai người phụ nữ, một lớn một nhỏ loay hoay trong bếp, mẹ thái cá, con nhặt rau, mẹ nấu ăn, con lấy gia vị,..

Bàn tay con nhỏ nhỏ xinh xinh, bàn tay mẹ thì to hơn một chút, cũng thô ráp hơn, múa may trong bếp cùng nhau chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.

45 phút sau bữa tối cũng đã hoàn thành, thức ăn được bày trí trên bàn ngay ngắn, món canh cuối cùng vừa được Bội San đặt xuống bàn vẫn còn nghi ngút khói.

“Bảo bảo cùng mẹ ra gọi ông bà vào ăn tối nhé!”

“Dạ mẹ.”

“Không cần gọi, chờ cô gọi chắc đói chết rồi.”

Trần Thục Oanh cứ mở miệng ra nói chuyện với Bội San là chẳng có một câu nào dễ nghe, bà cùng chồng mình ngồi vào bàn ăn và bắt đầu dùng bữa tối.

Dù thái độ nhận được không hề dễ chịu nhưng Bội San vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Con mới về nên không biết rõ khẩu vị của ba mẹ, nếu món nào không vừa miệng ba mẹ cứ nói lần sau con sẽ thay đổi.”

Tô Tử Nghiệp đã bắt đầu bữa ăn một cách ngon lành, nhưng ngược lại Trần Thục Oanh thì nếm thử trước từng món một.

Đầu tiên là canh, sau đó là món xào, món kho đến cả rau luộc bà cũng không bỏ qua, sau khi nếm xong tất cả các món bà bỏ đũa xuống, giương khuôn mặt chẳng được hài lòng nhìn Bội San.

“Canh quá mặn, nhà chúng tôi ăn nhạt. Món kho thì quá ngọt, món xào cũng vậy. Rau luộc thì lại quá nhạt, lần sau rau luộc cũng nên nêm nếm gia vị cho vừa ăn. Cô nấu ăn thế này bảo sao Tử Anh của chúng tôi lại gầy đến thế.”

“Bà ơi, cháu thấy mẹ San San nấu ăn ngon mà, rất vừa miệng.”

“Con thì biết cái gì, trong bữa ăn trẻ con không được nói chuyện.”

Bội San xoa xoa đầu Bội Sam rồi lại cố cười, nhỏ giọng trả lời.

“Dạ con biết rồi mẹ, lần sau con sẽ sửa lại.”

Nói xong cô vừa ngồi xuống ghế lấy chén xúc cơm thì lại nhận được một ánh mắt sắc lạnh từ phía mẹ chồng mình.

“Tam Tòng Tứ Đức, chồng còn chưa ăn sao cô dám ăn trước. Đợi Tử Anh nó về rồi cùng ăn với nó, giờ thì ra lau nhà đi.”

Bàn tay cầm chén cơm vẫn còn đang xúc dở đã thoáng run lên nhưng Bội San vẫn đặt xuống bàn, cô quay qua khẽ nói với Bội Sam:

“Con ăn xong thì vào phòng học bài rồi ngủ sớm nha.”

“Nhưng mà con muốn phụ mẹ nữa...”

“Hết việc con có thể làm rồi, bảo bảo ngoan nhé, ngày mai mẹ lại cho con phụ nấu ăn như hôm nay.”

“Dạ, mẹ hứa rồi nhé!”

“Ừm, mẹ hứa.”

Căn dặn tiểu bảo bảo của mình xong, Bội San liền lui ra ngoài lau dọn phòng khách.

“Thục Oanh, tôi thấy thức ăn rất ngon mà, khẩu vị của bà hôm nay làm sao vậy?”

“Ông thì biết cái gì, con dâu mới về không uốn nắn ngay từ lúc đầu thì còn đợi tới khi nào, vả lại tôi cũng chẳng ưa nó, một đứa vừa nghèo, vừa xấu. Nếu không phải tại cái cục nợ đó thì Tử Anh đâu có phải cưới nó.”

Trần Thục Oanh sẳng giọng thản nhiên đáp trả lại Tô Tử Nghiệp mà chẳng mảy may để ý đến đứa cháu nhỏ của mình vẫn còn ngồi ở đó.

Tuy chỉ mới năm tuổi nhưng là một cô bé hiểu chuyện thì làm sao cô có thể không hiểu những gì bà nội mình vừa nói chứ.

Nét mặt mủm mỉm đáng yêu đượm buồn, cô bé ngoan ngoãn ăn hết phần cơm trong chén rồi rời khỏi bàn ăn, chạy một mạch về phòng ngủ.

“Bà đó, ăn nói cũng nên lựa lúc mà nói, con bé nó còn ngồi đó, bà nói vậy nhỡ nó nói lại với mẹ nó thì sao.”

“Tôi mà lại sợ mẹ con nó à, phải chi nó là con trai thì tôi còn trân quý, chứ con gái thì làm được cái gì, kẻo mẹ nó không biết dạy dỗ sau này lớn lên lại rước nhục vào nhà.”

Tô Tử Nghiệp đành lắc đầu chịu thua trước tính khí của vợ mình, ông cũng không muốn nói gì thêm mà tập trung dùng bữa.

Nhưng những gì Trần Thục Oanh vừa nói, Bội San bên ngoài phòng khách đã nghe không sót một từ, tận trong đáy lòng cô dâng lên một nỗi đau khó tả, những giọt nước mắt đắng cay bất giác tuôn rơi.

Ngày đầu tiên làm dâu, cô đã nhận được biết bao nỗi buồn, những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng như xát muối vào trái tim nhỏ bé, tạo ra một vết thương nơi lồng ngực trái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.