Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 18: Chương 18: Gặp Mặt Luật Sư (1)




Ninh Hạ vừa trở về văn phòng riêng sau khi kết thúc phiên tòa sáng nay.

Công việc của cô đòi hỏi trí lực rất lớn, là một luật sư thì phải có một đôi mắt nhìn xa trong rộng và quan trọng là một đầu óc nhạy bén để có thể giải quyết mọi vấn đề của thân chủ mình.

Ninh Hạ chuyên về bên luật gia đình hôn nhân nên những vụ cô tiếp nhận đa số đều là mâu thuẫn trong gia đình hoặc là tiếp nhận những vụ ly hôn và đa số thân chủ của cô đa số đều là nữ giới.

*Reng reng reng*

Ninh Hạ vừa lật tập hồ sơ mới ra xem thì chuông điện thoại truyền tới làm cô phải tạm gác qua một bên rồi tiếp nhận cuộc gọi trước.

“A lô, luật sư Ninh Hạ xin nghe!”

[Chào cô, tôi là Lưu Bội San cô còn nhớ tôi chứ? Tối qua chúng ta vừa nói chuyện về vấn đề ly hôn của tôi đấy...]

“Vâng vâng, em, à không tôi dĩ nhiên là nhớ rồi.”

Ninh Hạ bất ngờ đến mức xưng hô loạn cả lên, cả nét mặt cũng trở nên lúng túng vì cô đang phải tiếp chuyện với người phụ nữ nằm trong tầm mắt của ông anh họ lãnh khốc Đình Hạo Nguyên.

Trước khi tiếp nhận chuyện này Đình Hạo Nguyên đã căn dặn kỹ càng rằng tuyệt đối không được để Bội San biết cô là em họ của anh, giờ mà cô hớ hênh để lộ chuyện ra ngoài thì không biết cái mạng nhỏ của cô có thể chịu được mấy tầng khí lạnh từ ông anh tàn bạo, mới nghĩ đến viễn cảnh đó thôi mà cô đã thấy lạnh cả sống lưng rồi.

[Cô Ninh, cô nghe tôi nói gì chứ?]

Giọng của Bội San lại truyền tới lần này mới khiến Ninh Hạ bình phục lại tâm tình đang rối loạn, cô thu lại nét mặt lúng túng thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc giống như lúc đang đứng trên tòa án rồi mới cất giọng trả lời.

“Có phải chị đã giải quyết xong vấn đề về đơn ly hôn với anh nhà rồi không?”

[Đúng vậy, tôi muốn hẹn gặp cô Ninh để giao lại hồ sơ ly hôn, không biết bây giờ cô có rảnh không?]

“Ừm... Chị chờ tôi năm phút rồi sẽ báo lại nha!”

Nói xong Ninh Hạ tắt máy ngay rồi lại chuyển đến một cuộc gọi khác mà lần này là cô gọi.

Sau tiếng tút dài đằng đẵng thì cuối cùng điện thoại Ninh Hạ cũng rung lên truyền đến thông báo cuộc gọi đã được đón nhận từ đầu dây bên kia.

[A lô...]

“Anh họ, chị Bội San vừa hẹn gặp em anh có đi cùng không, em vẫn chưa đồng ý, chờ ý chỉ của anh đó.”

[Ninh Hạ Hạ, em bị ngốc à, anh đi cùng thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Đã không để cô ấy biết mối quan hệ của chúng ta thì anh đến đó làm gì, còn không mau gọi lại đồng ý gặp cô ấy đi.]

“Ờ ờ, em tưởng anh đi cùng để cho chị ấy biết anh đã tận tình giúp đỡ chị ấy thế nào chứ...”

[Để người ta biết anh đây giúp đỡ vợ chồng người ta sớm ngày ly dị à. Con nhỏ ngốc này anh không hiểu em lấy được bằng luật sư kiểu gì luôn đấy, còn không mau gọi lại cho cô ấy đi.]1

“Em tắt đây.”

Nhanh gọn lẹ và vô cùng xúc tích, Ninh Hạ để lại cho Đình Hạo Nguyên ba từ rồi tắt máy cái rụp.

“Mình chỉ hỏi ý kiến trước cho chắc thôi mà, có cần phải hung dữ vậy không chứ...”

Ninh Hạ mếu máo tủi thân tự thút thít một mình rồi gọi lại cho Bội San.

“A lô, em gửi địa chỉ cho chị rồi chúng ta đến đó gặp nhau nhé!”

................

Vào mùa đông, những quán cà phê cũng vắng vẻ hơn mọi khi nên sự xuất hiện của một nam thần tại nơi đây cũng chẳng thu hút được mấy người.1

Chỉ có những thiếu nữ trẻ tuổi là len lén nhìn về phía anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như phủ băng của người thanh niên ấy thì lại dè dặt dời tầm mắt sang hướng khác.

Lúc này Ninh Hạ cũng đã vào tới, cô liếc mắt nhìn về phía người đàn ông ấy đột nhiên lại che miệng bật cười.

Nhớ lại 30 phút trước có người vừa mạnh miệng nói sẽ không xuất hiện vậy mà quay lưng chưa bao lâu đã nhắn tin xin địa chỉ khiến cô đã không thể nhịn được mà bật cười một trận đến mức sắp đau bụng rồi mới tới đây.

Ninh Hạ không đi tới bàn của Đình Hạo Nguyên mà chọn một chiếc bàn khác cách đó không xa và dĩ nhiên cô chọn vị trí đối diện với người đàn ông kia để Bội San quay lưng về phía anh.

Ngay sau đó Bội San cũng đã đến do cả hai chưa từng gặp mặt nên lúc này cô phải gọi điện thoại để xác định xem Ninh Hạ đã tới hay chưa.

Phía Ninh Hạ sau khi nhận được điện thoại của Bội San thì cũng đứng dậy nhìn về phía cửa, nhìn thấy Bội San đang áp điện thoại lên tai nên cô liền vẫy vẫy tay gọi.

“Chị Bội San, bên này...”

Đã thấy được Ninh Hạ, Bội San liền tắt điện thoại rồi đi về phía nữ luật sư trẻ tuổi, do không chú ý đến xung quanh lắm nên cô không hề nhìn thấy gần đó có một người đàn ông vẫn luôn dõi mắt theo mình.

“Luật sư Ninh cô chờ tôi có lâu không?”

“Em cũng mới tới thôi á, mà chị đi xe máy hay sao mà trên người bám nhiều tuyết quá vậy?”

“Ờ, chị đi xe máy...”

Đúng lúc bầu không khí đang ngượng ngùng thì phục vụ mang menu ra tới giúp xua đi không gian gượng gạo.

“Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?”

“Cho tôi một ly nước cam, còn chị Bội San uống gì?”

Ninh Hạ vui vẻ nói với phục vụ rồi lại quay sang hỏi Bội San.

“Cho tôi một ly cà phê đen ít đường nha.”

“Dạ vâng, xin quý khách chờ trong giây lát ạ.”

Ninh Hạ khá bất ngờ với thức uống Bội San gọi, cô không ngờ rằng một cô gái trông có vẻ dịu dàng như vậy lại thích uống một loại nước mà chỉ có phái nam mới thường xuyên sử dụng.

“Luật sư Ninh, đây là đơn ly hôn và một số giấy tờ cần thiết khác, cô xem qua đi.”

Nhận được tập tài liệu Bội San vừa đưa tới, Ninh Hạ liền mở ra xem, đầu tiên là đơn ly hôn và sau khi đọc xong cô lại không thể tránh khỏi bất ngờ.

“Chị đồng ý không phân chia tài sản chỉ đổi lấy quyền nuôi con?”

Thấy Bội San gật đầu thay cho câu trả lời Ninh Hạ mới tiếp tục nói:

“Chị không cần phải thỏa hiệp như vậy, vấn đề giành quyền nuôi con có rất nhiều yếu tố để mình nhận được quyền lợi đó mà, em đã tiếp nhận rất nhiều những vụ ly hôn đa số những đứa trẻ đều được theo mẹ nuôi dưỡng, chị đồng ý thỏa thuận thế này là quá thiệt thòi rồi.”

Ninh Hạ vừa nói xong phục vụ đã mang nước ra tới nên đợi sau khi phục vụ lui xuống Bội San mới lên tiếng trả lời.

“Tôi không muốn để con bé chứng kiến cảnh tượng ba mẹ nó tranh giành lẫn nhau nên mới đề nghị thỏa thuận như vậy, vả lại tôi cũng muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện ly dị để mẹ con tôi sớm được trở về cuộc sống bình yên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.