Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 13: Chương 13: Phẩm Vật Thối Nát




“Tôi là Lâm Sở Sở, giám đốc công ty KLA, là sếp của chồng chị và cũng là bạn tình của tôi...”

Cô gái trẻ nghiễm nhiên nói xong rồi đưa mắt nhìn Bội San một lượt từ đầu tới chân sau đó liền nhếch mép cười khinh thường.

“Hóa ra là một con nhà quê, bảo sao anh ấy lại chán ngán chị đến như vậy? Chậc chậc, thời buổi 4.0 rồi thế mà vẫn còn ăn mặc quê mùa như mấy bà già í, phụ nữ mà lôi thôi thế này chồng chán chê là phải rồi.”

Sắc mặt của Bội San lúc này đã lạnh xuống vài phần, hai con ngươi đen láy chuyển hướng về bộ Pijama dài tay trên người mình rồi lại nhếch môi khẽ cười.

“Nếu cô đến đây chỉ để chia rẽ gia đình tôi thì mời cô về cho.”

Bội San lạnh giọng nói rồi đóng cửa nhà lại, ai ngờ Lâm Sở Sở lại nhanh tay đưa tay vào trong chặn lại.

“Aa, Tử Anh vợ anh làm em đau quá...”

Lâm Sở Sở ôm lấy cánh tay vừa va đập vào mép cửa, miệng hô ầm ĩ lên rồi chen ngang Bội San thản nhiên đi vào trong nhà.

Lúc này ba người Tô Tử Anh, Trần Thục Oanh và Tô Tử Nghiệp nghe thấy ồn ngoài ngoài cửa nên cũng đã ra tới.

Tô Tử Anh vừa nhìn thấy Lâm Sở Sở đang ôm cánh tay, khuôn mặt được trang điểm đậm nét mếu mó như sắp khóc thì vội vàng đi tới chỗ cô ta.

“Sở Sở, sao em lại tới đây?”

“Thì người ta tới đây tìm anh, đưa anh đến công ty cho nhanh chứ đi bằng xe máy bụi bậm bám vào người bẩn lắm, nhưng mà vợ anh không cho em vào nên em buộc phải đưa tay chắn cửa lại vậy mà chị ấy vẫn nhẫn tâm đóng lại làm cửa đập vào tay em, giờ vừa đau vừa nhức.”

Rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng, đảo lộn trắng đen trong nháy mắt, ả ta khiến Bội San vô cùng kinh ngạc trước màn kịch đến từ “tiểu tam”, đã ngang nhiên thừa nhận là người tình của chồng cô giờ lại còn giở trò đáng thương mưu hại cả vợ chính thức.

“Em không có, là cô ta tự ý đưa tay vào mà.”

*Chát*

Bội San vừa mở miệng giải thích thì đã ăn trọn một cái tát giáng xuống gò má trái mà người ra tay lại không ai khác ngoài người chồng thân yêu của cô, Tô Tử Anh.

“Em có biết cô ấy là ai không hả? Sở Sở là sếp của anh, em hành xử như vậy thật là quá đáng, đến chén cơm để nuôi sống gia đình mà em cũng muốn đạp đổ là sao hả Bội San?”

Ba chữ “sếp của anh” được thốt ra từ miệng Tô Tử Anh khiến Bội San cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cuộc đời cô còn gì bi hài hơn chuyện chồng ra mặt thẳng thừng bênh vực người thứ ba ngay trước mặt chính thất là cô hay không đây, hắn còn vì kẻ đó mà ra tay đánh người đã cùng mình trải qua biết bao thăng trầm trong suốt bảy năm qua, xem cô như người chẳng là gì đối với hắn.

Cô đưa tay ôm lấy gò má vừa bị tát đến đỏ ửng, đau rát, hai phiến môi non mềm nhoẻn cười nhạt nhẽo rồi điềm tĩnh cất lời.

“Dĩ nhiên tôi biết cô ta là sếp của anh, không những thế tôi còn biết cả mối quan hệ không đứng đắn của hai người nữa kìa.”

Tô Tử Anh bất giác sửng sốt trước câu nói của Bội San, nhưng ngay sau đó Lâm Sở Sở đã lên tiếng tiếp lời của cô.

“Biết thì sao? Dù gì hai người cũng sắp ly hôn rồi, bây giờ tôi công khai thì cũng đâu có quá đáng.”

“Sở Sở, em nói gì vậy?”

“ Không phải à, mới tối qua anh còn bảo sẽ ly hôn với chị ta sau đó quang minh chính đại rước em về nhà à? Xe em cũng mua cho anh xong rồi, nhà của chúng ta cũng đã có sẵn, chỉ cần kết hôn xong em sẽ đề cử anh lên làm trưởng phòng kinh doanh ngay, chẳng lẽ anh không muốn mấy thứ đó sao?”

Nghe từ đầu tới cuối, lúc này Trần Thục Oanh cũng đã nắm được mấu chốt nên liền nắm bắt thời cơ chộp lấy mỏ vàng ngay trước mắt, dù gì bà cũng chướng mắt Bội San nên nhân lúc này muốn đẩy cô đi luôn cho thoáng mắt đây mà.

“Hóa ra là con dâu tương lai của mẹ đây à, Tử Anh con có một người sếp xinh đẹp, dịu dàng lại yêu thương con như vậy sao lại không dẫn về ra mắt cho mẹ biết sớm, để khỏi phải cất công tốn tiền tốn của rước cái thứ quê mùa vào nhà thế này chứ.”

“Mẹ, anh ấy đúng là đã để Sở Sở thiệt thòi lâu lắm rồi đó, con thương anh ấy như vậy mà anh ấy lại nhẫn tâm đi kết hôn với người phụ nữ khác chỉ vì cái trách nhiệm làm ba vớ vẩn gì gì đó, nhưng mà mẹ với anh yên tâm đi, sau khi họ ly hôn về phần của bảo bảo thì con sẽ thay mẹ con bé chăm sóc nó thật tốt.”

Chính thất như cô còn đang đứng sờ sờ ở đây vậy mà cả nhà ba người họ đã ngang nhiên bàn chuyện ly hôn của cô sau đó là tới hôn sự với người phụ nữ mới, còn muốn giành cả con của cô, đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ đây mà.

Cảm giác ngay lúc này của Bội San lại chẳng phải đau lòng hay tổn thương mà trái lại là vô cùng bình thản như không hề xem vấn đề đang xảy ra là một chuyện lớn, cô cũng chả tức giận vì bị tiểu tam cướp chồng, có lẽ hiện giờ trái tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh, nó chẳng còn tha thiết gì với người đàn ông bội bạc ấy nữa.

Bội San bật cười thành tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua Lâm Sở Sở rồi dần chuyển đến khuôn mặt bội tình của Tô Tử Anh.

Sâu trong đôi mắt long lanh ấy lúc này chỉ toàn là thù hận, cô đanh giọng nhấn mạnh rõ ràng từng câu từng chữ trước khi rời đi.

“Các người muốn cướp con của tôi sao? Trừ khi trên đời này không còn Lưu Bội San nữa thì mấy người mới được toại nguyện mà thôi.”

Nói xong cô chợt tiến gần đến Lâm Sở Sở, ánh mắt lãnh khốc của cô khiến ả ta phải dè dặt nép sát vào người Tô Tử Anh.

“Người đàn ông tệ bạc này đã ở bên tôi hơn bảy năm qua, giờ cũng đến lúc chị đây chán rồi, cô cần thì cứ lấy mà dùng, chị không tiếc nhường lại một phẩm vật thối nát cho cưng đâu.”

Nói rồi Bội San nhếch môi cười khinh bỉ sau đó lạnh lùng lướt qua đám người lòng lang dạ thú ấy tiến thẳng về phòng ngủ.

Chồng, cô có thể từ bỏ không chút luyến tiếc nhưng con của cô thì đừng hòng bất cứ ai được động đến, dù có phải sống trong khổ đau, dằn vặt đi chăng nữa thì cô vẫn phải ở cùng một chỗ với bé con yêu thương của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.