Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 53: Chương 53: Tối Nay Anh Không Có Nấu Cơm!




Kết hôn là chuyện trọng đại trong mỗi đời người, bất cứ một cô gái nào khi lên xe hoa đều xinh đẹp lộng lẫy nhất.

Và quan trọng là chẳng có gì hạnh phúc hơn khi được tay trong tay song hành cùng bạn đời của mình vinh hạnh bước lên thảm đỏ tiến vào lễ đường. Từ đó thắp sáng lên ngọn lửa yêu thương cho một mái ấm gia đình.

Lúc này tại Nhà hàng KF nổi tiếng nhất thành phố Thượng Hải đang nhộn nhịp tiếng cười nói cùng với những lời hò reo, phấn khởi cổ vũ cho cặp tình nhân trẻ tuổi đang trên sân khấu thực hiện nốt nghi thức cuối cùng trước khi kết thúc phần làm lễ trong một bữa tiệc cưới vu quy.

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi...”

Dưới những lời tung hô từ những vị khách quý trong buổi tiệc thì trên sân khấu, đôi dâu rễ cũng thuận tình trao cho nhau một nụ hôn môi ngọt ngào.

*Bốp bốp bốp...*

Tiếng nhạc hòa cùng tiếng vỗ tay tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, ngay sau đó tất cả khách mời đều ngồi xuống vị trí của mình, nâng ly rượu vang chúc mừng ngày thành hôn của chú rễ Tô Tử Anh và cô dâu Lâm Sở Sở.

“Nào, Tử Anh mời mọi người, hôm nay các vị cứ bung xõa hết mình với vợ chồng chúng tôi nhé!”

“Giám đốc Tô quá lời rồi, Nhạn Phúc tôi xin thay mặt mọi người trong bàn tiệc này chúc mừng Lâm tổng và giám đốc Tô trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão, làm ăn phát đạt tiền của xài ba đời cũng không hết. Cạn ly!!!”

“Sở Sở cảm ơn lời chúc tốt đẹp của Nhạn tổng đây, mọi người cứ dùng tiệc thoải mái đi ha, chúng tôi còn phải đi qua bàn khác.”

“Được được.”

Tạm thời rời khỏi bàn khách đầu tiên, Lâm Sở Sở và Tô Tử Anh cùng khoác tay đi qua tiếp rượu bàn khác, hầu như ai ai đều ngắm nhìn cô dâu lộng lẫy trong bộ váy cưới màu đỏ quyến rũ, cũng là người nổi bật nhất hôm nay.

“Xem ra là vợ cũ của anh không dám đến rồi, mà nơi sang trọng thế này toàn là giới thương gia quyền quý góp mặt cô ta không dám đến cũng là điều dễ hiểu.”

“Ngay từ đầu anh đã bảo là đừng mời cô ta rồi là em cứ nằng nặc đòi gửi thiệp nên anh mới chiều ý thôi, chứ anh thì thừa biết cô ta sẽ không dám đến đâu. Tuy bên ngoài cứng miệng, tuyệt tình lắm nhưng anh biết sâu trong thâm tâm người phụ nữ đó vẫn còn rất lưu luyến anh, chẳng qua là vì bị anh cự tuyệt nên mới cố tỏ ra mình mạnh mẽ mà thôi.”

Vợ tung chồng hứng, kẻ một câu người đối lại một câu vô cùng tâm đầu ý hợp cùng đem Lưu Bội San ra làm chủ đề để mà trêu đùa cợt nhã.

Nhưng cho đến khi Tô Tử Anh vô tình liếc mắt nhìn về phía cửa thì cả người liền hóa đá ngay tại chỗ, tròng mắt bất động.

Đến cả Lâm Sở Sở cũng phải hiếu kỳ khi nhìn thấy biểu cảm quái lạ của Tô Tử Anh, theo phản xạ ả ta cũng hướng mắt theo hướng hắn đang nhìn, chưa tới ba giây sau trạng thái của ả lại giống hệt với chồng mình khi đang chứng kiến Lưu Bội San đang thong thả từng bước tiến vào, bên cạnh còn có một nam nhân siêu cấp đẹp trai, phong độ đang bế một tiểu công chúa cùng song hành.

Sự xuất hiện quá đỗi thu hút của “gia đình” nhỏ cũng bắt đầu lôi cuốn không ít tầm mắt của mọi người.

“Họ là ai vậy nhỉ? Đi dự tiệc cưới có cần ăn mặc lấn át cô dâu thế không?”

“Nhưng tôi thấy đẹp mà.”

“Cô gái đó sao tôi cứ thấy quen thế nhỉ?”

“Quen là đúng rồi, vợ cũ của giám đốc Tô đó. Tôi từng gặp cô ấy một lần lúc Tô Tử Anh còn là trưởng phòng ở công ty KLA. Nhưng lúc đó cô ấy không được sang trọng và lộng lẫy như bây giờ.” . Tiên Hiệp Hay

Bội San hôm nay đúng thật là quá nổi bật với chiếc váy kim sa cúp ngực thiết kế xẻ tà cao táo bạo, với kiểu dáng body chiếc váy đã ôm trọn thân hình nóng bỏng của bà mẹ một con. Trang phục còn trở nên kiêu sa lộng lẫy khi được sánh cùng làn da trắng không tì vết, đôi chân dài thẳng tắp thoắt ẩn thoắt hiện trong tà váy vô cùng quyến rũ.

Gương mặt kiều diễm thì được trang điểm sắc sảo,

tôn lên những đường nét thanh tao, gợi cảm. Bội San cứ như vừa hoàn thành xong quá trình lột xác tạo ra một diện mạo mới, cô đã chiếm hết Spotlight về phía mình khiến Lâm Sở Sở tức đến đỏ cả mặt.

Còn Tô Tử Anh thì đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trước mắt hắn ta là người vợ đã từng bị hắn xem thường là dung nhan tầm thường đây sao? Còn người đàn ông đang đi bên cạnh cô lại toát lên vẻ cao sang của một giai cấp thượng lưu quyền quý...

“Xin chào, tôi đến hơi muộn rồi. Hai người thông cảm nhé!”

Bội San bước tới lướt mắt nhìn qua Tô Tử Anh rồi mỉm cười với Lâm Sở Sở, cô đưa tay ra ngỏ ý muốn được bắt tay với người vợ mới của chồng cũ mình.

Mặc dù Lâm Sở Sở đã vô cùng khó chịu trong lòng trước màn xuất hiện đầy kinh ngạc của Bội San nhưng vì ở nơi đông người thế này ả không thể lộ ra bản chất kém văn minh nên đành đè nén phẫn nộ xuống mà đưa tay ra bắt tay với Bội San.

“Không có gì. Tôi còn tưởng là cô không dám tới chứ.”

“Vậy là Tô phu nhân nghĩ nhiều rồi, hôm nay là ngày trọng đại của ba của con gái tôi thì sao hai mẹ con tôi có thể vắng mặt được.”

Bội San cười tươi đối đáp với Lâm Sở Sở một cách vô cùng thoải mái rồi quay lại nhìn Đình Hạo Nguyên, vui vẻ giới thiệu.

“Anh, đây là Tô Tử Anh chồng cũ của em, còn người này là Lâm Sở Sở vợ mới của anh ấy.”

Đình Hạo Nguyên khẽ cong môi, anh đưa tay về phía Tô Tử Anh kèm theo một câu nói.

“Chào anh, tôi là bạn của tiểu San! Hôm nay cùng cô ấy đến đây là để chúc phúc cho hai người.”

“À, ờ... chào anh! Hai người cứ tự nhiên đi ha, chúng tôi còn phải đi tiếp khách, lát nữa gặp lại.”

Một màn chào hỏi choáng ngộp vội đến rồi cũng vội tàn, khi đứng đối diện với Bội San và Đình Hạo Nguyên họ cứ như lại trở thành một cặp dâu rể phụ chứ chẳng còn là nhân vật chính nữa.

Tuy hiện tại hắn ta có rất nhiều câu hỏi dành cho Bội San nhưng vì còn quá nhiều bàn chưa được đón tiếp nên hắn đành cùng với Lâm Sở Sở rời đi.

Nhìn họ mặt mày nhăn nhó bỏ đi Bội San nhìn Đình Hạo Nguyên, đột nhiên lại bật cười một cái rồi mới cùng anh chọn một vị trí trống ngồi xuống.

Sau khi đã yên ổn vị trí, Bội Sam lúc này mới khều khều tay Bội San để cô cúi xuống lắng nghe câu hỏi của mình.

“Có phải ba không nhìn thấy bảo bảo không mẹ? Lúc nãy con có cười với ba nhưng hình như là ba không thấy.”

“Nếu ba không thấy thì con cũng đừng để ý, chúng ta sẽ về sớm thôi!”

Bội San mỉm cười dịu dàng, rồi gắp cho cô bé một miếng thịt nhỏ bỏ vào chén.

“Bảo bảo ăn đi!”

“Dạ...”

Chăm sóc cho Bội Sam xong thì cũng đến lúc cô được Đình Hạo Nguyên chăm sóc tận tình.

Từ khi ngồi vào bàn anh đã bỏ qua hết thảy mọi ánh mắt mà lấy chén múc cho Bội San một phần súp hải sản, sau đó còn ân cần thổi nguội rồi mới đưa cho cô.

“Em cũng ăn đi, ăn no rồi còn về. Tối nay anh không có nấu cơm đâu!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.