“Ai đang ức hiếp cháu gái của bà đấy hả?”
Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía cửa đã thu hút hết toàn bộ sự chú ý trong phòng, đặc biệt là Bội San, khi vừa nhìn thấy người vào tới là Lưu Bình và Hà Tuyết cô đã vô cùng kích động, đến mức quên hẳn vết mổ trên bụng mà bước xuống giường.
“Ba mẹ, sao hai người lại tới đây.”
“Nè, vợ. Em cẩn thận, muốn đứng dậy sao không gọi anh, lỡ làm động vết thương thì sao?”
Bội San chỉ mới đứng dậy chân còn chưa kịp bước thì Đình Hạo Nguyên đã cuống quýt cả lên, quên luôn cô con gái nhỏ đang hờn dỗi mà chạy về phía Bội San, dìu cô.
“Đấy đấy, ông bà ngoại cũng tận mắt nhìn thấy rồi đó, chỉ cần mẹ San San hơi nhăn mặt thôi là ba đã cuống hết cả lên, ba còn vứt con qua một bên luôn rồi này. Bảo bảo quyết định rồi, sau khi mẹ ra viện, bảo bảo sẽ chuyển về sống cùng với ông bà ngoại, không ở với ba mẹ nữa đâu. Bội Sam con đã bị cho ra rìa rồi.”
Trước màn biểu cảm “xúc động” của cô bé, cả gian phòng được một phen vang rộn tiếng cười, Đình Hạo Nguyên là người đứng kẻ giữa, một bên là vợ, một bên là con gái, anh không biết nên làm gì cho vẹn cả đôi đường nên chỉ có thể giương mắt nhìn qua ba mẹ vợ mà cầu cứu.
“Ba, theo ba thấy trong trường hợp này thì con nên đứng về phía ai đây?”
Lưu Bình đầu tiên là bật cười, ông thong thả bước về phía cô cháu gái sau đó mới điềm đạm lên tiếng:
“Ba cũng không biết, vợ của con, con cũng của con thì con phải tự biết xử trí sao cho ổn thỏa chứ, chuyện này là ngoài khả năng của ba rồi.”
Vị cứu tinh đầu tiên đã tỏ rõ ý bất lực, Đình Hạo Nguyên đành chuyển ánh mắt nhìn sang Hà Tuyết, chỉ thấy bà mỉm cười một cái sau đó liền cất bước tiến về phía anh và Bội San.
“Mẹ cũng không biết, nhưng mà cho mẹ mượn con gái mẹ một lúc đã.”
Nói xong Hà Tuyết nắm tay Đình Hạo Nguyên, kéo anh rời xa Bội San ra, sau đó thì thay thế luôn vị trí của anh.
“Mẹ mượn một lúc thôi nhé, rồi trả vợ cho con đấy.”
“Yên tâm, tôi không có cướp vợ của anh đâu mà anh lo.”
Cứ như thế mọi người lại được một trận cười giòn giả. Chỉ có riêng Bội San là từ đầu tới cuối vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đầu óc mơ hồ trước cách xưng hô của ba người nọ.
“Sao...sao mọi người lại xưng hô với nhau như vậy vậy? Với lại sao ba mẹ biết con ở đây mà đến?”
“Thì hai đứa đã gọi nhau là vợ chồng rồi, chồng con gọi ba mẹ là ba mẹ thì có gì sai đâu. Còn tại sao biết con ở đây mà đến thì trước tiên mẹ phải hỏi tội con.”
“Tại sao lại hỏi tội con?”
Bội San vẫn ngây ngơ nhưng Hà Tuyết thì đã nghiêm mặt lại mà chuẩn bị vạch tội cô con gái của mình.
“Nếu Hạo Nguyên không đến tìm ba mẹ, nói rõ ngọn ngành mọi chuyện thì có phải con định giấu ba mẹ luôn không? Còn định tự một mình sinh ra hai đứa nhỏ, lo luôn cho tiểu Sam, con nghĩ con là siêu nhân à? Con căn bản không xem hai ông bà già này là ba mẹ nên mới một mình gồng gánh tất cả như thế.”
Thấy Bội San bị mắng mà Đình Hạo Nguyên nóng hết cả ruột gan, anh dám chắc rằng nếu người phụ nữ này không phải là mẹ ruột của cô thì đã sớm bị anh tống cổ ra ngoài ngay từ câu đầu tiên rồi.
Nhưng nhìn thấy vợ mình bị la như thế thì anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng, nên vẫn cả gan nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở Hà Tuyết một câu.
“Mẹ, mẹ đã hứa là không nói nặng lời với tiểu San rồi mà.”
“Mẹ chỉ nói như vậy mà đã nặng lời với nó à? Không biết nó giống ai mà cứ ương bướng như thế, chuyện gì cũng giấu một mình không chịu nói cho ai biết, đã vậy mỗi tháng còn gửi tiền về thông báo là cuộc sống vẫn ổn nữa chứ.”
“Thì con vẫn sống tốt mà, con không muốn ba mẹ lo lắng nên mới cố tình không nói cho hai người biết, nhưng giờ ba mẹ cũng thấy rồi đó, tiểu San và cháu ngoại của hai vị vẫn rất bình an, khỏe mạnh đây. Mẹ nhìn đi, hai thằng nhóc nhỏ giống hệt như nhau.”
“Con đừng có mà cố tình lảng sang chuyện khác, chúng là anh em sinh đôi mà không giống nhau à.”
“Đấy, vậy là mẹ không để ý kỹ cháu ngoại của mẹ rồi. Con chỉ cố ý nói vậy để đánh lạc hướng mẹ thôi, chứ mẹ xem hai đứa nó một đứa là giống con một đứa lại rất giống Hạo Nguyên.”
“Thế à, để mẹ xem!”
Sau một màn đánh trống lảng thần kỳ thì Bội San cũng đã thành công chuyển sang chủ đề khác, Hà Tuyết quên luôn chuyện chất vấn con gái mà đi sang ngắm nhìn hai tiểu bảo bối.
Nhân cơ hội, Đình Hạo Nguyên liền chạy lại ngồi kế Bội San, giả vờ nịnh nọt.
“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đưa ba mẹ đến cho vợ vui thôi, dù sao thì đến ngày chúng ta kết hôn kiểu gì cũng mời ba mẹ lên mà, đến lúc đó ba mẹ cũng sẽ biết, thôi thì anh cho họ biết sớm hơn một chút... Vợ đừng giận anh nhá!!!”
“Ai nói là sẽ kết hôn với anh.”
Bội San vờ dỗi, cô còn quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn Đình Hạo Nguyên thêm một giây nào.
Bị vợ giận, người đàn ông đáng thương chỉ còn cách một lần nữa cầu cứu hai vị trưởng bối.
“Ba, mẹ... Nói giúp con một tiếng với, tiểu San không muốn kết hôn với con nữa rồi.”
“Kệ mẹ đi ba, mẹ không lấy ba thì cho mẹ ở một mình luôn, bảo bảo và hai em sẽ ở với ba. Mẹ San San đúng là bị chiều đến hư hỏng mất rồi.”
“Bà cũng thấy vậy, mẹ con đúng là ngày càng hư rồi, chẳng biết nghe lời gì cả.”
Cháu một câu, bà một câu làm Bội San suýt nữa thì té ngửa, cô cảm thấy bản thân chưa bao giờ đáng thương như lúc này, khi lần lượt từng người thân ruột thịt của mình đều chủ động đứng về phía Đình Hạo Nguyên, cô là con ruột nhưng sao lúc này lại giống con ghẻ nhiều hơn.
Chính lúc này Đình Hạo Nguyên đã được một phen lên mặt, sau đó còn vênh vang cất lời:
“Em cũng nghe cũng thấy rồi đó, mọi người đều đứng về phía anh cả rồi, có phải em cũng nên...”
“Hừm... ở một mình thì ở một mình. Để xem có người cùng lúc chăm sóc ba đứa trẻ thì có làm tròn bổn phận được không.”
“Thôi mà... vợ, em thừa biết không có em thì anh không thể làm được chuyện gì rồi mà. Cho anh xin lỗi đi mà vợ...”
Vừa dỗ ngọt, người đàn ông vừa dúi đầu vào hỏm vai của cô gái mà nũng nịu, còn đâu là hình ảnh một tổng tài cao ngạo, lạnh lùng. Mà giờ đây anh chính là một tổng tài cuồng vợ thì đúng hơn.
“Đình Hạo Nguyên, anh thôi trẻ con đi. Mau tránh xa em ra.”
“Không, em phải đồng ý kết hôn với anh thì anh mới ngừng lại. Kết hôn với anh nhá, tiểu San... vợ xinh đẹp...”
Bội San bất giác thở dài ngao ngán, cô đang cảm thấy ngượng cứng hết cả mặt trước chiêu trò mè nheo của người đàn ông này rồi.
*Cốc cốc cốc.*
Vừa hay đúng lúc này từ ngoài cửa vang lên tiếng động đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Bội San cũng được thoát khỏi Đình Hạo Nguyên vì anh phải bận đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, đập vào mắt là hình ảnh quá đỗi thân thuộc khiến Đình Hạo Nguyên liền cong môi mỉm cười.
“Ba mẹ cũng đến thăm con dâu sao?”