Cô quay trở lại công ty làm việc thì nghe mấy người đồng nghiệp nói anh trở về rồi nhưng tâm trạng hình như không phải tốt lắm. Cô mặc dù là thư ký của anh nhưng nếu anh phải đi công tác thì cô không thể nắm bắt được toàn bộ lịch cụ thể của anh, một phần nữa cũng do anh không thích. Chưa có ai nói gì thì bản thân cô đã tự chột dạ không phải cô lại làm gì liên lụy tới anh đấy chứ. Cô muốn bước vào phòng nhưng lại không dám muốn mượn cô hội đưa cà phê cho anh rồi hỏi thăm một chút nhưng mặt không dày. Cô cứ đứng trước cửa phòng anh muốn gõ cửa mà chân tay cứ run lẩy bẩy không dám gõ. Có lẽ cô chính là sợ anh không muốn nhìn mặt cô. Rốt cuộc cũng không dám liền quay về chỗ ngồi. Cô đang thơ thẩn ngồi đuợc một lúc thì điện thoại nội bộ vang lên. Cô cuống quýt nghe.
Cô về rồi à? Vào gặp tôi một lát. Không cho cô kịp phản ứng anh liền tắt máy. Cái gì vậy?? Nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều đành răm rắp nghe theo anh bước vào.
Giám đốc anh anh gọi tôi...có chuyện gì sao? Cô sợ tới mức chân còn không đứng vững ngay cả lỗi nói lắp cũng mắc phải luôn. Anh thấy bộ dạng kia của cô thì không phải nhíu mày sợ anh vậy sao? Không muốn tới gần anh vậy sao?
Cô sợ tôi tới vậy à?
Nào dám, tôi không có. Miệng thì nói như vậy nhưng vẫn không thật bằng hành động bởi vì tay cô vừa đan xen vào nhau. Mỗi lần sợ cái gì đó cô đều làm động tác như vậy. Anh nhìn tay cô rồi cười nhạt, còn bảo không sợ?
Mấy chỗ hợp đồng này cần phải sửa lại. Sắp xếp kín lịch mấy ngày tiếp đây cho tôi. Còn nữa... Anh nói nửa câu rồi ngừng lại không nói gì nữa.
Còn nữa cái gì ạ.
Không có gì, cô ra ngoài đi chuẩn bị cho tôi chiều còn có một cuộc làm ăn.
À giám đốc, có phải sắp tới có một cuộc kí hợp đồng với Trang Vệ không? À không giám đốc Trang bên công ty HN không? Khi nghe cô hỏi anh liền nhíu mày.
Còn có việc gì sao? Cô chẳng lẽ nghĩ anh không biết cô vừa gặp người nào về hay sao? Còn chưa nói gì đã muốn giúp người ta rồi?
À tôi muốn hỏi là hạng mục kia có quan trọng lắm không?
Cô thấy mỗi một hạng mục tôi kí kết hợp đồng đều không quan trọng sao? Cô biết ngay là mình lại hỏi thừa nữa mà. Thấy cô không nói gì anh đành nói tiếp.
Chẳng lẽ muốn giúp họ dễ dàng hơn trong việc ký kết bạn cô sao?
Không có, nếu mà hợp đồng kia không quan trọng thì tôi muốn anh đừng có ký thì hơn. Làm gì mà muốn giúp muốn hủy còn không được đây. Cô nhăn mặt nói, lúc đó cô ta bảo công tư phân mình cái gì cũng phải rõ ràng nhưng cô không thích đó thì sao nào làm được gì cô. Cô không muốn giúp họ đó. Dựa vào họ còn muốn cô giúp, chưa đủ cửa hay là muốn cô giúp sau đó nợ cô một ân tình rồi lấy thân báo đáp. Mấy cái đó cô đều không hứng thú. Anh ngạc nhiên nhìn cô sau đó liền hỏi.
Vì sao?
Bạn trai cũ kết hôn với bạn thân cũ thì anh nghĩ là vì sao? Cô không có ý định nói đâu nhưng mà cái tật mồm nhanh hơn não của cô thì nghĩ được cái gì thì rốt cuộc nghĩ được gì đâu. Thôi anh cứ xem như tôi chưa nói gì đi. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước.
Euripides* từng nói: Muốn nhận diện được sự chân thành, hãy chờ khi bạn gặp khó khăn bất trắc. Mọi thứ tình cảm trên đời không thể đánh giá được khi bạn đang ấm êm hạnh phúc. Quả không có sai cô vừa gặp khó khăn thì mỗi người đâm cho cô một nhát đúng là đời.
(* Nhà thơ nhà viết kịch Hy Lạp cổ đại trước công nguyên.)
Cô vừa ra khỏi phòng thì có một đồng nghiệp kéo cô vừa đi vừa nói: Dục Ân cô xuống sảnh tầng một xem đi. Nhanh lên. Cô còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người bạn đồng nghiệp của cô kéo vào thang máy.
Có chuyện gì sao, nói tớ nghe xem nào. Cô nhìn cái bộ dạng gấp gáp không thể hiểu nổi.
Cái này một lời không thể nói hết được, thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhìn bộ dạng bối rối cuống quýt của cô ấy làm cô cũng bối rối theo. Cô có một cái tật chính là như vậy mãi vẫn không sửa nổi. Một lúc sau thang máy dừng lại cửa vừa mở ra thì cô liền bị kéo đi. Đừng trước sảnh tầng một, từng đoàn người chen chúc nhau khiến cô cảm giác bị ngộp thở cũng không biết vì sao mọi người lại tập trung đông như vậy còn đang nhìn qua nhìn lại không biết chuyện gì bỗng nhiên mấy người bên cạnh hét lên:
Aaaaa, nữ chính tới rồi. Giọng hệt kia vừa vang lên thì một đoàn người quay lại nhìn cô sau đó liền rẽ sang hai bên trừa một lối đi giữa. Cô nhìn một người đàn ông đứng giữa từng chùm bóng bay, rồi những dãy ruy băng. Cô đang không hiểu anh ta muốn làm gì?
Anh chàng này chính là một nhân viên trong công ty ở phòng tài chính, cô có gặp mấy lần, cũng có nhắn tin qua lại trao đổi với nhau, cũng có đi ăn với nhau nhưng những thứ này đều mang tính chất công việc. À còn có mấy lần gặp anh ta ở dưới nhà ăn rồi còn ăn cơm với nhau nữa. Nên cô cảm thấy quan hệ của họ có tốt tới mức vậy đâu. Trong đầu cô đang hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi thì đột nhiên một giọng nói vang lên.
Dục Ân làm người yêu anh nhé! Người đàn ông quỳ xuống, cầm hoa quỳ trước mặt cô.
Cô?? Thật sự không nhầm đấy chứ. Cô đảo mắt nhìn xung quanh thì ngoài cô không còn ai khác. Rốt cuộc cái gì vừa xảy ra vậy? Có nhầm cô với người khác không? Cô có con rồi anh ta cũng biết, cô với anh ta vốn cũng không thân thiết, sao lại cầu hôn cô? Nhưng có một điều cô quên đi đó chính là chỉ cần ai thân thiết với anh ta một chút anh ta liền cảm thấy hình như cô ta thích mình. Người trong công ty chưa người nào anh ta chưa từng tỏ tình quá. Đến cả một mẹ đơn thân như cô hình như anh ta cũng không tha? Cô còn đang thầm chửi trong lòng thì đột nhiên sau lưng một giọng nói vang lên
Chẳng lẽ trước khi đi làm các cô các cậu còn chưa đọc nội quy trong công ty? Nghiêm cấm yêu đương nơi công sở? Người cô nhìn thấy trước mắt mình không ai khác chính là anh cô đâu thể lẫn vào đâu được. Chẳng phải lúc nãy anh còn xử lý công chuyện hay sao? Xuống đây từ lúc nào.
Nếu còn có lần sau thì tốt nhất tự thu dọn đồ đạc tới phòng nhân sự nhận tiền rồi rời khỏi công ty đừng để người khác phải nhắc nhở. Anh nói xong liền quay sang cô.
Thư ký Dục, lương tháng này của cô bị trừ thêm mười phần trăm. Còn anh ta cắt giảm tiền thưởng từ đầu tới cuối năm. Anh chỉ giả vờ chứ không phải bị mù, mấy lần thấy anh không nói gì nên lấn tới? Đâu có dễ. Khi nghe anh nói tới tháng này mình tiếp tục bị trừ lương đầu cô liền nổ tung. Trừ lương, lại trừ tiếp, cô chính là bị trừ lương tiếp nhưng mà việc này đâu có liên quan gì tới cô? Cô cũng là người bị hại mà, vậy là tháng này đi tong mất ba mươi phần trăm lương tính ra chính là gần năm triệu, năm triệu đấy chứ đâu phải ít. Bây giờ cô thật sự muốn khóc nhưng khổ nỗi lại khóc không ra nước mắt. Tinh thần còn đang giảm sút nặng nề lại bị anh bảo lên lấy tài liệu để chuẩn bị đi ký kết hợp đồng nhưng cô có cảm giác bản thân mình còn chả có sức lực làm mấy chuyện đó nữa.