Trầm Tịch Dương vẻ mặt thoáng lạnh khi nhìn thấy “giống cái” trong phòng làm việc của Mạc Tu Nghiêu, hất cằm hỏi:
“Nghe giang hồ đồn, cô là thư ký mới nhậm chức của Mạc tổng?”
Cô thư ký bị khí thế kia làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Phải.”
“Cô được Mạc tổng khen điện nước ba vòng đủ cả?”
Cô thư ký tất nhiên hãnh diện vì điều này, cô ta cười tươi:
“ Chuyện này cả công ty đều biết.”
Trầm Tịch Dương nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên cầm dao lao thẳng về phía cô ta, hét ầm lên: “Cho nên bà đây muốn giết cô.”
Vị tổng tài nào đó vừa nghe tin vợ yêu đến công ty “khảo sát” thì cấp tốc chạy lại, ai ngờ vừa vào đã nhìn thấy cô cầm dao đến chém người. Ả thư ký hoảng sợ lùi lại.
Con dao sắc bén đâm phập vào ngực cô ta, khuôn mặt trắng bệnh không một giọt máu, vội quay sang phía Mạc Tu Nghiêu hét to, “Mạc tổng, cứu mạng, con điên này muốn giết em....”
Trầm Tịch Dương cười thích thú: “Gì mà căng, cô nhìn xem có chảy máu không? Xem này, chỗ này độn gần bằng cái bánh bao rồi.”
Nói xong cô ưỡn ngực quay sang phía Mạc Tu Nghiêu, tự hào nói:
“ Mạc tổng, anh xem em hay cô ta điện nước đầy đủ?”
Vị tổng tài cao cao tại thượng nào đó đang toát mồ hôi với cách xưng hô “Mạc tổng” của vợ yêu thì ả thư ký chó cùng cắn càn:
“Còn tưởng mày thế nào, thì ra cũng chỉ là hạng gái điếm bám lấy Mạc tổng, hừ, chắc mày không biết ở nhà ngài ấy có phu nhân rồi nhỉ?”
....Còn.......