Sau khi chia tay Nam Cung mỹ nhân, Trầm Tịch Dương lại bắt tay vào công việc.
Trách nhiệm chủ tịch quá nặng nề.... Sớm biết từ trước cô đã không nhận lấy chức vị phiền toái này.
Hai ngày này thời gian Trầm Tịch Dương ở nhà rất ít, hầu như là bảo bối chăm sóc Tiểu Vân.
Trầm Tịch Dương mỉm cười nhìn hai đứa nhóc đang chuẩn bị bữa tối, nhớ tới thời gian sinh hoạt gần đây....
Khanh bảo bối thường im lặng làm một việc gì đó, còn Tiểu Vân thì ở bên cạnh ríu rít như chú chim non, khung cảnh này thật ấm áp a.......
Nếu như....
Nếu như con gái nhỏ của cô còn sống, chắc hẳn bảo bối cũng thương em gái như thế này đi?
Đến tận bây giờ Trầm Tịch Dương vẫn còn nhớ như in cảm giác đau thấu tim gan, như phế tâm phế phổi đó, đứa con gái mới chào đời nằm lạnh ngắt trong vòng tay cô......
Dù cho Trầm Tịch Dương có cố gắng sưởi ấm như thế nào chăng nữa bé cũng không ấm lên chút nào....
Bác sĩ nói rằng từ khi chào đời bé đã bị bệnh tim bẩm sinh, sau khi khóc vài tiếng rồi khó thở mà mất.
Cô lắp bắp hỏi: tại sao khi siêu âm không thấy dấu hiệu để kịp chữa trị?
Bác sĩ lắc đầu khẽ thở dài, chỉ nói: Cô cùng con bé kiếp này không duyên mẹ con....
Trầm Tịch Dương khi đó gần như mất hết ý chí, điên cuồng vật vã trong bệnh viện ba ngày ba đêm.
Mãi đến khi vị y tá bế Khanh bảo bối đến trước mặt cô, Trầm Tịch Dương mới lấy lại chút ý chí.
Cô chưa từng nói chuyện em gái sinh đôi này cho Khanh bảo bối biết vì sợ bé sẽ đau lòng, người ta vẫn hay nói anh em như khúc ruột, huống chi đây là sinh đôi.
Giờ đây nhìn thấy Tiểu Vân, bất giác Trầm Tịch Dương lại nhớ tới đứa nhỏ của mình, nếu bé còn sống nhất định cũng sẽ xinh xắn đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy.
“Mami, người đứng đó ngơ ngác gì thế? Không phải ngày mai người còn phải tham gia lễ trao giải Hoa Đỉnh sao?”
Trầm Tịch Dương đem chuyện cũ cất thật sâu trong đáy lòng, cười cười, “Không có gì....”
****
Ngày hôm sau.
Khu tổ chức lễ trao giải Hoa Đình lần thứ 42.
Hậu đài phía sau.
Hôm nay mọi người ai nấy đều phấn khích vô cùng, bởi lẽ theo tin đồn thì JA sẽ tới.
Nghe nói gần đây JA có ý định phát triển sự nghiệp ở trong nước, nếu bọn họ có thể nhân cơ hội này kết giao được với JA thì quá tốt rồi!
“JA chưa từng lộ mặt, nếu không phải cô ấy từng nói mình là nữ, tôi còn tưởng là nam a! Ai bảo phong cách sáng chế của cô ấy mạnh mẽ, táo bạo lại phá cách như vậy chứ!”
“Có thể dung mạo không được khả quan lắm....”
“Cũng có lý nha! Cô ấy đã có tài hoa như vậy, nếu có thể dung nhanh khuynh thành, hic, vậy thì ông trời quá bất công rồi!”
“JA lần này thiết kế cho Bạch Khánh Chi. Quả nhiên là nhà thiết kế hàng đầu thì ghép đôi với ngôi sao hàng đầu mà....”
“Mấy người có muốn nghe tin tức nội bộ của Kính thị không? Về một nhà thiết kế tên là Trầm Tịch Dương ấy.”
“Trầm Tịch Dương là ai?”