Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!
Chương 81: Em muốn chơi sao thì chơi!
Kính Thiên Dương nghe thấy bốn chữ “dây chuyền đính ước” thì đáy lòng kêu lộp bộp.....
Đó là dây chuyền đính ước a!
Ngay cả hình dáng của nó ra sao cô ta còn không biết nói gì đến việc có được nó?
Năm năm qua cô ta vốn nghĩ Mạc Tu Nghiêu đã chấp nhận hôn sự này, chỉ là anh ấy tính cách lạnh nhạt, không có hứng thú với chuyện tình cảm.
Hoá ra cô ta đã sai!
Không phải anh ấy không có tình cảm mà là chưa gặp được đúng người....
Tựa như Trầm Tịch Dương vừa về nước hai tuần, anh ấy đã vội vã phủi sạch quan hệ với cô ta!
Nhưng vậy thì sao? Cô ta còn rất nhiều con át chủ bài, Trầm Tịch Dương sao? Mày rồi cũng sẽ là con chó quỳ dưới chân tao thôi!
Kính Thiên Dương cười nhạt, thanh âm mang theo tia oán trách, “Haha.... Thì ra anh vẫn luôn coi thường em từ nhỏ đã bị thất lạc khỏi Kính gia, không được dạy bảo như các thiên kim tiểu thư đài các khác có đúng không? Năm năm cô anh có biết em đã cố gắng hoàn thiện bản thân như thế nào không? Tất cả chỉ vì hi vọng một ngày không xa có thể ở bên anh. Mà sợi dây chuyền đính ước năm xưa đã sớm biến mất, khi ấy em còn quá nhỏ, có thể nhớ được gì đây?”
Nói tới đây Kính Thiên Dương khóc nấc lên, “Còn cả Tiểu Vân nữa, Tiểu Vân của chúng ta, anh định chỉ vì cô ta mà bỏ rơi mẹ con em sao? Tiểu Vân rất ngoan ngoãn, đáng yêu, lại rất yêu cha nó, anh nhẫn tâm sao?”
Mấy người khi nãy còn phẫn nộ vì Kính Thiên Dương lúc này đã có chút thương cảm.
Sao bọn họ có thể quên Mạc tổng cùng Kính phó tổng có một tiểu công chúa phấn điêu ngọc trác chứ?
Nếu Mạc tổng vì mỹ nhân mà bỏ rơi con đẻ của mình không khỏi quá bạc tình đi!
Không thể không thừa nhận chiêu này của Kính Thiên Dương thật độc! Dù biết cô ta cố ý nhưng Trầm Tịch Dương cũng không thể phủ nhận giữa hai người họ có một đứa bé, hơn nữa đó lại là Tiểu Vân......
Cô không thể....
“Mạc tổng, thỉnh tự trọng!” Trầm Tịch Dương khôi phục bộ dáng lạnh nhạt vốn có của mình, hờ hững nói.
Mạc Tu Nghiêu thấy cô gái nhỏ trong lòng khó khăn lắm mới an ổn ở bên anh, giờ phút này lại bị Kính Thiên Dương giữa đường chen ngang thì nụ cười trên khoé môi chợt tắt, thay vào đó là sắc mặt âm u nguy hiểm tới cực điểm.
“Cô là cái thá gì? Bằng vào cô cũng xứng.....”
Kính Thiên Minh đột nhiên cắt ngang, “Mạc- Tu- Nghiêu!”
Thân ảnh hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, có vô số tia lửa điện giao tranh, căn phòng như bị bao phủ bởi một hầm băng, không một ai dám thở mạnh.
“Cậu đừng quên đã hứa với tôi những gì!”
“Những điều Mạc Tu Nghiêu tôi đã hứa nhất định sẽ hoàn thành! Nhưng trong đó không có việc sẽ cưới cô ta! Hôn ước này ông đây không liên quan!”
Lời vừa dứt Mạc Tu Nghiêu đã đạp cửa, ôm Trầm Tịch Dương hướng ra khỏi phòng.
Kính Thiên Dương đỏ mắt gào lên, “Trầm Tịch Dương, mày dám bước ra khỏi đây thì đừng hòng quay lại Kính thị này! Cũng đừng mong bất cứ tập đoàn nào nhận mày!”
Mạc Tu Nghiêu dừng lại, ôn nhu nhìn Trầm Tịch Dương nói, “Không sao, có anh....”
“Làm phu nhân của tập đoàn Mạc thị cô ấy còn không cần, chỉ bằng cái chi nhánh nát của Kính thị này cũng muốn kéo chân cô ấy?”
Mọi người, “..................” Cái quái gì thế này?
Dường như cảm thấy chưa đủ, vị tổng tài mặt lạnh nào đó bổ sung thêm, “Cùng lắm thì Mạc thị của chúng ta mở thêm một chi nhánh về lĩnh vực thời trang, em muốn chơi sao thì chơi!”
“..................” Gặp quỷ a!!!
Hôm nay chắc chắn bọn họ ra ngoài quên không xem lịch hoàng đạo nên mới bị rải cho một đống thức ăn chó thế này TT
_____________
#UyenToTo