Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 86: Chương 86: Lưu Ly Cao Nguyệt




Mạc Tu Nghiêu dẫn cô đến một nhà hàng nằm ở ngoại ô thành phố có tên “Lưu Ly Cao Nguyệt“.

Xứng với cái tên mĩ miều kia, khung cảnh quả thật nên thơ trữ tình, lại nhiều hoa thơm cỏ lạ.

Trầm Tịch Dương hít một hơi thật sâu hưởng thụ bầu không khí tươi nguyên mát lành này. Thành phố dù đầy đủ tiện nghi nhưng nhà cửa san sát, xe cộ, khói bụi làm người ta cảm thấy ngột ngạt.

Cô vẫn thích cảm giác trong lành, yên bình chốn điền viên này hơn.

“Thích không?” Mạc Tu Nghiêu hỏi.

“Rất thích.”

Anh ừ một câu không rõ cảm xúc, sau đó bất chợt cúi người xuống, bàn tay to lớn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô.

“Anh, anh làm gì vậy?” Trầm Tịch Dương phản ứng không kịp, cổ chân cứ như vậy bị anh chế trụ.

Mạc Tu Nghiêu khẽ cười, “Em đấy, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ linh tinh thôi! Có nhìn hàng chữ trước cửa kia chưa?”

Trầm Tịch Dương nghe vậy thì quay đầu về phía cửa, hàng chữ thư pháp rồng bay phượng múa hiện ra trước mắt cô:

“Khách quý đến thăm, vui lòng đi chân trần.”

Cô che mặt xấu hổ, thầm nghĩ làm gì có nhà hàng nào kì quái như nơi đây, còn bắt người ta cởi giày a!!!

Trong lúc đó Mạc Tu Nghiêu đã từ từ cởi quai giày cho cô, nhìn bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô trong lòng một cỗ nóng rực lại dâng lên.

Trầm Tịch Dương không biết mình đang ở trong miệng sói, chỉ thấy người đàn ông kiêu ngạo, ngông cuồng như anh ấy lại vì mình mà cởi giày, thầm quyết định từ giờ cô sẽ nghe lời anh ấy hơn chút.

Nhìn bàn chân cô chút sưng phồng, Mạc Tu Nghiêu cau mày nói:

“Em cũng cao rồi, từ giờ không được đi giày cao gót nữa!”

“Ừm, từ giờ sẽ hạn chế!”

Hiếm khi thấy bộ dáng ngoan ngoãn của con mèo nhỏ, Mạc Tu Nghiêu cong môi cười, “Chúng ta đi vào thôi!”

“Để em cởi giày giúp anh....”

“Không cần, những việc thứ này để anh làm.”

Nhân viên tiếp tân thấy một đôi uyên ương tình tứ trước cửa như vậy thì khẽ thở dài, haizz, kiếp cẩu độc thân bọn họ, sẽ bị nhét thức ăn chó dài dài.

Mà hai người này cũng thật xứng đôi....

“Vị tiên sinh này, anh có hẹn trước không?”

Mạc Tu Nghiêu lấy ra một tấm thẻ, nữ nhân viên thấy vậy thì càng kính trọng, “Hoá ra ngài là chủ nhân duy nhất của căn phòng chữ Thiên, ngài Mạc, mời vào.”

“Đi thôi!”

Mạc Tu Nghiêu nắm chặt tay cô kéo đi. Dọc đường đi lát đầy đá, lại đi chân trần, rất mát nha!

“Đá này có nguồn gốc từ ôn tuyền trên núi Li Sơn, đi lên chúng mát xa gan bàn chân, rất tốt cho sức khoẻ, còn khiến tinh thần thoải mái.”

“Ừm, thật tò mò chủ nhân của nơi này....”

“Không được phép tò mò về người đàn ông khác, chỉ được nghĩ về anh!”

Trầm Tịch Dương thấy vậy thì bật cười, “Mạc tổng a! Ngài chuyển tông cũng quá nhanh đi, mới nãy còn từ tổng tài ôn nhu, si tình giờ sang tổng tài bá đạo rồi!”

Cô lại bổ sung thêm một câu, “Có vị chua chua nha!! Sao em không sớm phát hiện ra ngoại trừ là đoá hoa đào nát, anh còn là bình dấm chua thối nữa chứ!??”

Nói xong cô chạy thật nhanh về phía trước, Mạc Tu Nghiêu đen mặt chạy theo, “Trầm Tịch Dương đứng lại! Em dám tự ý đặt biệt danh cho ông đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.