Người đàn ông nửa trên cởi trần, bên dưới quấn khăn tắm lười biếng nằm trên giường. Nhìn từng đường cơ bụng khỏe khoắn múi nào ra múi nấy kia Trầm Tịch Dương suýt chút nữa mất máu mà chết.
Cô cố gắng kiềm chế đưa tay bịt mũi lại.
Nương theo tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, lông mi đen dài của anh như phát sáng, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao như được điêu khắc lên....
Trầm Tịch Dương có thể nghe rõ trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực, cmn, tên khốn này sao lại may mắn thế chứ! Đẹp tới mức nghịch thiên.
Trầm Tịch Dương không tự chủ được mà đưa tay ra đặt lên cánh môi bạc kia, sờ nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó Mạc Tu Nghiêu bất chợt mở mắt, khí chất cao quý như bậc hoàng đế cổ đại ùa về, hai mắt va chạm nhau.
Trầm Tịch Dương giật mình, lùi về đằng sau, suýt nữa té xuống đất.
May mắn Mạc Tu Nghiêu phản ứng nhanh, đỡ lấy cơ thể cô, Trầm Tịch Dương thoáng thở phào, vài giây sau nhận ra tình huống hiện tại thì thở không nổi nữa....
Cơ thể to lớn của người đàn ông đè lên cô, dung nhan hại nước hại dân kia đang gần cô trong gang tấc, Trầm Tịch Dương chưa kịp hét lên thì Mạc Tu Nghiêu đã bịt miệng cô lại, nói khẽ, “Em tính làm bọn trẻ tỉnh giấc sao?”
Chẳng lẽ do trong người cô còn men rượu? Chỉ là nghe giọng nói thôi mà Trầm Tịch Dương có cảm giác phát cuồng...
“Sao thế, nhớ anh không?”
Khuôn mặt của Trầm Tịch Dương đã sớm đỏ ửng, người này quá sến súa đi!
“Anh, anh cút dậy cho tôi!”
Mạc Tu Nghiêu trông thấy vẻ lúng túng của cô thì cong môi nói, “Không thích ngồi dậy. Em trả lời anh đi đã!”
“Em định mưu sát chồng mình à?” Mạc Tu Nghiêu mau chóng bắt lấy cổ chân tinh nghịch đang định đạp cho anh một phát kia, đen mặt nói.
“....................”
Trầm Tịch Dương muốn độn thổ cho xong, cái tư thế này- quá mức kì dị rồi! Chân phải của cô đang giơ lên không trung, đã thế lại ở ngay trước mặt con sói già Mạc Tu Nghiêu này nữa chứ!
“Nhớ anh không?” Mạc Tu Nghiêu kiên trì lặp lại câu hỏi.
“.................” Nhớ con mẹ nhà anh!
Tình thế hiện tại cô dám nói “không” sao? Trầm Tịch Dương không tình nguyện nhả ra một chữ, “Nhớ.”
Mạc Tu Nghiêu đôi mắt phượng đen sâu thẳm nhìn sâu vào trong mắt cô, tà mị nói, “Nói không thì không đáng tin cậy, phải thể hiện bằng hành động.”
Lời vừa dứt anh cúi đầu xuống phủ nhẹ lên môi cô. Nụ hôn mang theo khí thế mãnh liệt của người đàn ông như muốn chiếm đoạt hết mật ngọt thuộc về cô, từng bước công thành chiếm đất.