Phòng làm việc của Kính Thiên Dương nằm ở tầng thứ 42 của toà nhà.
Trước phòng làm việc còn có một dãy bàn khoảng mười người, chắc hẳn là thư ký, trợ lý riêng, Trầm Tịch Dương tặc lưỡi, xem ra chức vụ Phó tổng của Kính Thiên Dương cũng thật dễ làm.
“Cô là.......” Một người nhìn về phía Trầm Tịch Dương hỏi.
“Tôi là Trầm Tịch Dương, làm việc ở phòng thiết kế, Phó tổng gọi tôi.”
“Cô đợi một chút, để tôi kiểm tra danh sách..... Ah, vị tiểu thư này thật xin lỗi, Phó tổng của chúng tôi đang bận tiếp khách, phiền cô đợi một lát.”
Trầm Tịch Dương mỉm cười ưu nhã, vốn muốn tìm chỗ ngồi, thật không may ghế đều đã có người ngồi.
Kính Thiên Dương chắc hẳn là muốn chỉnh cô, Trầm Tịch Dương hít một hơi thật sâu, kiềm chế, kiềm chế, việc lớn còn chưa thành....
Chờ thêm ba mươi phút nữa, bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Trầm Tịch Dương cũng phải thương cho đôi chân của mình, chân vàng chân bạc của cô, chẳng lẽ phải đứng đây ngây ngốc chờ con hàng vời tới là tới, đuổi đi là đi sao?
Vị trợ lý khi nãy thấy Trầm Tịch Dương muốn tiến vào bên trong, vội vã chạy ra ngăn cản, “Vị tiểu thư này, cuộc họp của Phó tổng chưa xong, cô....”
“Chờ thêm chút nữa sao? Vậy tôi về trước, thời gian của tôi rất quý báu, phiền cô nhắn lại với Phó tổng, bao giờ cô ấy rảnh thì gọi cho tôi!”
Vị trợ lý này thật không ngờ cô gái này chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ lại kiêu ngạo như vậy. Cô ta còn chưa biết phản ứng sao thì một người trợ lý khác lên tiếng:
“Trầm Tịch Dương cô đừng không biết tốt xấu! Chỉ là một nhà thiết kế nhỏ nhoi, Phó tổng cho mời cô là phúc ba mươi đời nhà cô mới tích góp được. Ngoan ngoãn đứng đó mà chờ đi!”
Người trợ lý lúc trước còn có lễ nghi, Trầm Tịch Dương còn để cho cho chút mặt mũi. Người sau này điêu ngoa như thế cô cũng không cần nương tay.
“Vậy sao? Tôi cũng không biết Phó tổng lại có sở thích làm khổ nhân viên như vậy đấy! Tôi ấy mà, cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ nhoi do tổng bộ Kính thị mời về thôi. Cùng lắm là tôi làm đơn khiếu nại lên tổng bộ là được! Không biết Kính tổng sẽ phân xử thế nào đây?”
“Cô....!”
Vị trợ lý này cứng họng, ngay lúc này thì tiếng điện thoại bàn vang lên, cô ả chỉ tay về phía Trầm Tịch Dương đe doạ, “Cô chờ đấy! Xem Phó tổng xử lý cô thế nào!”
“Alo, Phó tổng ạ, vâng.....”
“Sao ạ? Để cô ta vào.... Dạ, em biết rồi!”
Người này vốn còn càn quấy, lúc này thấy thái độ xem trọng của Kính Thiên Dương đối với cô liền lập tức thay đổi thái độ, cười thật tươi nói, “Trầm tiểu thư, thật xin lỗi, khi nãy chỉ là hiểu nhầm, việc của Phó tổng đã xong, cô có thể vào được rồi!”
Nếu Trầm Tịch Dương có thuật đọc tâm, hiểu được suy nghĩ của cô gái này, cô sẽ cảm thán: Kính Thiên Dương xem trọng cô ư? Ha, cô ta chỉ là không làm gì được cô thôi! Sự việc tối qua sao có thể lọt khỏi mắt của Kính Thiên Minh chứ? Cô ta còn đang mệt tìm lý do giải thích, giờ chắc chắn không muốn rước thêm phiền toái rồi!
Kính Thiên Dương à, hoan nghênh cô trở lại, tôi phụng bồi tới cùng!
Chỉ là Trầm Tịch Dương vừa mới bước vào cửa, một cái bình hoa đã nhanh như cắt bay về phía cô, thậm chí ngắm thẳng bả vai trái mới bị thương của cô.
Người này- quả thật không tầm thường!