Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 115: Chương 115: Tiểu Vân nhìn thế nào cũng giống cậu!




Trầm Tịch Dương phì cười, “Không hổ là người càn quét các giải thưởng từ ảnh hậu đến thi hậu, trí tưởng tượng của Bạch nữ thần thật tốt!”

“Con nhỏ này, cậu nói vậy là sao, chẳng lẽ Tiểu Vân không phải con gái cậu?”

Trầm Tịch Dương ánh mắt âu yếm nhìn Tiểu Vân, gật đầu nói, “Ừm, con bé không phải con ruột của mình nhưng....”

Bạch Khánh Chi xua tay cắt ngang, “Trầm Tịch Dương à, cậu cũng thật lắm nghề, giờ đổi sang nghề chém gió nữa hả? Định lừa bổn cô nương, không có cửa! Tiểu Vân nhìn thế nào cũng giống cậu!”

Tiểu Vân rõ ràng là con gái của Kính Thiên Dương a! Sao có thể giống cô được chứ? Trầm Tịch Dương khinh bỉ, “Cậu tốt nhất nên đi khám mắt đi!”

Bạch Khánh Chi thấy Trầm Tịch Dương sống chết không nhận thì sôi máu, cô lập tức chạy về phía Tiểu Vân, dụ dỗ con bé, “Bé con, đi ra đây với mẹ con được không?”

Tiểu Vân chớp mắt nhìn cô trước mặt, cô này cũng rất xinh đẹp nha! Papa đại nhân đã sớm dặn bé không được nghe lời người lạ.

Nhưng mà bé rất thích từ “mẹ con” kia! Nếu bé có thể ngay lập tức gọi cô xinh đẹp là mẹ thì thật tốt.

Bạch Khánh Chi nào hiểu suy nghĩ của Tiểu Vân, chỉ thấy con bé ngoan ngoãn nghe theo thì thầm nghĩ thật đáng yêu, không cứng đầu cứng cổ như mẹ nó.

Sau đó Bạch Khánh Chi lôi hai người Trầm Tịch Dương, Tiểu Vân ra chiếc gương lớn ở phòng khách, để hai người đứng sát vào nhau, hừ mũi nói:

“Còn muốn chối cãi sao? Đôi mắt hoa đào cười như không cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đừng tưởng tớ dễ lừa nhé!”

Trầm Tịch Dương nhìn vào trong gương thì giật mình, cô và Tiểu Vân quả thật có vài phần giống nhau, đặc biệt là đôi mắt hoa đào như đúc ra từ một khuôn.

Trầm Tịch Dương thử cười, Tiểu Vân cũng bắt chước cô xinh đẹp cười theo. Hai đôi mắt cong cong, như vầng trăng bán nguyệt, tươi đẹp vô cùng.

Mắt Mạc Tu Nghiêu là mắt phượng ngang dài, Kính Thiên Dương là mắt hạnh to tròn....

Nhưng ngay sau đó Trầm Tịch Dương mau chóng nhớ ra Kính Thiên Minh có đôi mắt hoa đào tà mị đến nhường nào, Tiểu Vân có thể di truyền từ ông hoặc bà ngoại a!

Trầm Tịch Dương cũng chẳng buồn phản bác lại Bạch Khánh Chi nữa, dù sao cô nói gì thì con nhỏ đó cũng không tin.

Nhớ đến điều gì đó, Trầm Tịch Dương nghiêm mặt, “Tiểu Vân sao con vẫn chưa đi ngủ a? Trẻ nhỏ không thể thức quá khuya, không tốt cho sức khỏe!”

Tiểu Vân cúi đầu, lí nhí đáp, “Con muốn đợi cô xinh đẹp về.... Chỉ hôm nay thôi được không ạ? Anh trai nhỏ cũng thức đợi cô đó!”

Khanh bảo bối đang ở trong phòng nghe thấy mình bị điểm danh thì trợn mắt, con bé kia cũng thật không có tiết tháo, kéo cậu trúng đạn cùng.

Trầm Tịch Dương nghe vậy thì hùng hồn mở cửa phòng của Trầm Huân Khanh.

Một giây trước khi cửa mở thì Khanh bảo bối mới tắt xong máy tính, bé thoáng thở phào, quay đầu về phía cửa hỏi, “Mami, người có chuyện gì sao?”

Trầm Tịch Dương cốc vào đầu bảo bối một cái, “Có phải con vừa bày trò xấu gì phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.