“Nghe đồn JA đã đồng ý làm người đại diện cho Kính thị sáu tháng, đều là công của Kính tiểu thư đó!”
Hai người dừng cước bộ, nhìn nhau cười thần bí.
Bạch Khánh Chi đáy mắt mang theo tia oán trách, con nhỏ này vậy mà giấu cô ấy chuyện động trời như thế!
Buổi trưa Hà Dĩnh Nhi mang đến “Nhiếp Hồn” doạ Bạch Khánh Chi không nhẹ, còn tưởng Trầm Tịch Dương đánh tráo thiết kế của JA cơ.
Hà Dĩnh Nhi phải giải thích một hồi mới khai sáng được tâm hồn bé bỏng của Bạch Khánh Chi.
Hà Dĩnh Nhi thật muốn khóc ra nước mắt, Dương tỷ cũng thật hố người a, cô ta khi vừa mới nhận được tin của chị ấy, trực tiếp phun ngụm nước hoa quả nên mặt bạn trai TT đến giờ anh ấy vẫn còn giận.....
“Đương nhiên rất hài lòng, Dương nhỉ?”
Trầm Tịch Dương cánh môi đỏ chậm rãi phun ra từng chữ, “Cậu- thích- là- tốt- rồi!”
Kính Thiên Dương thấy hai người thân thiết như thế thì đáy mắt nồng đượm ghen tị, căn bản không quá chú ý lời Trầm Tịch Dương nói!
Tại sao những thứ cô ta muốn, từ tình thân, tình yêu, tình bạn Trầm Tịch Dương cố tình cướp của cô ta cho được!
Nghĩ đến điều gì đó, Kính Thiên Dương nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vui vẻ nói, “JA, thiết kế này do đích thân cô sáng tác, cô cũng nên chào Bạch tiểu thư đây chứ?”
Theo lời của Kính Thiên Dương, ống kính lại chiếu đến người phụ nữ mặc bộ vest công sở phía sau, hóa ra đây chính là JA- kim bài thiết kế trong truyền thuyết.
Đã từ lâu, khuôn mặt thật của JA là dấu chấm hỏi lớn trong giới thời trang, hôm nay vậy mà ngoài dự kiến có ảnh chụp của JA. Tất nhiên đám phóng viên đều tranh thủ cơ hội kiếm tin hot.
“Cô thực sự là JA sao?”
“Xin hỏi lần này định về nước luôn sao?”
“Sắp tới cô có kế hoạch gì không?”
Kính Thiên Dương tuyệt không để Trầm Tịch Dương chiếm lấy hào quang của mình, cô ta kéo “JA” về phía trước, thân thiết hỏi han, “JA? Cô có thể chia sẻ một chút về bản thân mình trước truyền thông không? Dù sao trước giờ cô vẫn luôn rất kín tiếng a!”
Mọi người đều gật đầu phụ họa, “Phải đó, hiếm có dịp thế này.”
JA còn chưa kịp nói gì, Kính Thiên Dương đã giả bộ xoa trán, như đột nhiên nhớ ra điều gì đó quan trọng, nhìn về phía Trầm Tịch Dương nói, “Ah, xém nữa thì quên, bạn của cô Bạch đây cũng là nhà thiết kế thời trang đúng không? Trùng hợp thật nha!”
Ý Hoan thấy ánh mắt ra hiệu từ Kính Thiên Dương, dù đã phát hiện ra điểm đáng ngờ nhưng cũng không thể không nói, vì đây cũng là lời nói trong thâm tâm cô ta, “Phó tổng nha, chị sao có thể đãng trí như thế? Chẳng phải cô Trầm Tịch Dương đây từng làm việc ở Kính thị chúng ta, mới bị sa thải tuần trước đó sao?”
“Hả? Là bạn của Bạch tiểu thư đây khẳng định rất ưu tú đi, em có nhầm lẫn gì chăng?”
“Còn không phải danh tiếng của cô Trầm không tốt, tay nghề cũng kém a.....” Ý Hoan nói ra câu này với niềm tin mãnh liệt, Kính Phó tổng nhất định có cách dìm con khốn kia xuống vực sâu vạn trượng. Đã thế thì cô ta cũng không cần khách sáo, trước mắt triệt để bôi đen nó!
Trầm Tịch Dương nhìn Bạch Khánh Chi với ánh mắt: Bạch nữ thần này, giải thưởng ảnh hậu vẫn có người xứng hơn cậu đó!
Bạch Khánh Chi đáp lại: Họ xứng với giải thưởng quốc tế Oscar hơn!
Trầm Tịch Dương chậc chậc thở dài, sắp có người tự vả đôm đốp vào miệng đây!