Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 240: Chương 240: Cô giáo Ngôn bắt được tú cầu 




Bọn trẻ bị Ngôn Tiểu Nặc đánh thức có một vài đứa ngoan ngoãn thức dậy, vài đứa lại lười biếng lăn qua lăn lại trên giường không chịu dậy.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn mà lo lắng, bước tới phía trước nhẹ nhàng lay đứa nhỏ vẫn còn năm, khẽ nói: “Mau dậy thôi, muộn là không được đâu.”

Đứa nhỏ mỉm cười ngọt ngào, Ngôn Tiểu Nặc thuận thế đỡ nó dậy.

Cô giúp bọn trẻ mặc quần áo đi giày, cuối cùng cũng đánh thức hết lũ trẻ trước mười phút lên lớp.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi lạnh trên trán, bình tĩnh lại bắt đầu dọn giường.

Theo như quy định, cô sắp xếp xong giường chiếu thì công việc hôm nay sẽ xong, nhưng cô vẫn chưa muốn về nhà.

Về thì cũng chỉ có một mình, cô vẫn muốn ở lại xem các bạn nhỏ học bài.

Đang say sưa nhìn thì cô thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của giáo viên, cô bất đắc dĩ cười cười rồi rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc quay lại phòng làm việc thu dọn đồ đạc, sau đó rời khỏi trường mầm non.

Lúc này vừa hay là khoảng thời gian tuyệt đẹp của buổi chiều, Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cổng trường mầm non, hít một hơi thật sâu.

Vẻ trong xanh của bầu trời ở thành phố nhỏ này rất khác biệt so với thành phố S, hàng cây bên đường bắt đầu lộ ra những nhành lá non xanh mơn mởn.

Ngôn Tiểu Nặc dừng bước, chỉnh lại vạt áo, sau đó trở về nhà.

Cô đi rất thong thả như thể đang cố giết thời gian, nếu như là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không đi chậm như này.

Cô trân quý từng phút từng giây, đi nghiên cứu thiết kế, đi làm việc mà bản thân muốn làm. Nhưng bây giờ... Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, bản thân cô bây giờ dường như ngay cả tinh thần cũng bị lấy đi mất rồi.

Ngôn Tiểu Nặc về đến phòng trọ, dọn dẹp cẩn thận phòng một lượt, khiến bản thân mệt đến mức thấm đẫm mồ hôi, thì trời cũng đã gần tối.

Cô cố gắng để bản thân có tâm trạng tốt, vì vậy liền ra ngoài mua một ít hoa mang về trang trí phòng.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi thăm ông chủ ở tầng dưới về chợ hoa.

Khi cô trở về với hai chậu hoa lan điếu và hai chậu hoa hồng môn thì cũng đã là lúc màn đêm buông xuống.

Ngôn Tiểu Nặc lên lầu, đặt chậu hoa lan điếu lên cửa sổ.

Lúc cô kéo rèm cửa sổ ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tấm biển quảng cáo ở tòa nhà đối diện. Trong đêm tối, biển quảng cáo rất bắt mắt. Có một quảng cáo đang phát trên đó, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết.

Tay cô đang đặt lên tấm rèm, đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Tây Quyết đang nhìn cô.

Phía sau anh là một mảng hoa hồng liên tục không ngừng nở rộ và chủ đề của quảng cáo được đặt là “Tìm.

Chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, quảng cáo đã hết.

Ngôn Tiểu Nặc thả lỏng tay, toàn bộ cơ thể cô lúc này như bị rút đi hết sức lực, cô dựa vào tường dần dần trượt xuống.

Chậu hoa lan điếu và hồng môn ở bên cạnh tràn đầy sức sống, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ thất thân buồn chán của cô.

gày hôm sau cô vẫn dậy sớm đi làm như cũ, cô giáo Từ thấy cô, rất quan tâm hỏi han: “Cô không sao chứ? Hôm qua ngủ không ngon giấc sao?”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Nghịch điện thoại đến quên mất cả giờ giấc ”

Thực ra cô căn bản không hề nghịch điện thoại, mà là nằm trên giường lật qua lật lại, không cách nào ngủ được.

Cô giáo Từ lại không hề biết điều đó, nghe Ngôn Tiểu Nặc nói vậy thì tin là thật, mỉm cười khuyên cô: “Nghịch điện thoại ít một chút nhé, không tốt cho mắt đâu”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, hỏi cô giáo Từ: “Hôm nay vẫn dạy phác họa đúng không?”

Cô giáo Từ mỉm cười nói: “Ừm, thành tích hôm qua của bọn trẻ cũng không tồi, hôm nay có thể dạy sâu thêm một chút.”

Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên rất vui lòng nghe cô giáo Từ giảng bài, sau khi cô điểm danh xong thì ngồi xuống bên cạnh lắng nghe.

Sau khi tiết học kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc giúp cô giáo

Từ thu bài tập. Cô vừa về đến phòng làm việc, mới uống được một ngụm nước thì cô giáo Từ đã bước vào với đôi mắt sáng lấp lánh.

“Sao vậy? Hiệu trưởng chuẩn bị tăng lương cho chúng ta sao?” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được cười hỏi.

Cô giáo Từ kéo tay cô cười nói: “Không phải, chỗ chúng ta có một thầy dạy mỹ thuật mới đến, nghe đâu mới trở về từ nước ngoài.”

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi: “Từ nước ngoài? Từ nước nào vậy?”

“Mỹ đó.” Cô giáo Từ nói: “Bây giờ đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, tôi mới giả vờ đi ngang qua đó liếc nhìn, thật sự rất đẹp trai.”

Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ mỉm cười, đẹp trai? Có thể đẹp đến mức nào chứ?

“Nhưng anh ta đến thì cô thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng này, vội vã hỏi.

Khuôn mặt cô giáo Từ lộ ra biểu cảm thẹn thùng, nói: “Định là hôm nay tan học thì nói với cô, tôi, tôi hôm qua mới đi kiểm tra, tôi có thai rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, ngơ ra mất hai giây, sau đó lập tức đặt cốc nước xuống, kéo cô giáo Từ ngồi xuống ghế, quan tâm lo lắng hỏi: “Cô giáo Từ, bây giờ cô cảm thấy vẫn ổn chứ?”

Cô giáo Từ cười nói: “Tôi vẫn ổn mà, chỉ là chồng tôi rất lo lắng, anh ấy sợ bọn trẻ không hiểu chuyện, đụng trúng tôi."

Càng nói tiếp giọng cô ấy càng nhỏ lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng hạnh phúc.

Ngôn Tiểu Nặc thật lòng thấy vui cho cô ấy: “Thật sự chúc mừng cô nhé, có thai rồi, chồng cô lại quan tâm cô như vậy.”

Cô giáo Từ mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Ngôn Tiểu Nặc nói: “Thực sự xin lỗi cô nhé, cô mới đến được hai ngày mà tôi đã phải rời đi trước rồi” . truyện teen hay

Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười vui vẻ: “Được rồi, bây giờ quan trọng nhất là ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, sau đó sinh ra một đứa bé đáng yêu."

Ánh mắt cô sáng lấp lánh, nụ cười cũng rạng rỡ như những bông hoa mùa xuân, cô giáo Từ thấy vậy, nụ cười trên miệng cũng càng trở nên ngọt ngào hơn.

Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, một giọng nam dịu dàng vọng vào: “Xin hỏi, là cô giáo Từ và cô giáo Ngôn phải không?”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói này vô cùng bất ngờ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lục Đình.

Cô giáo Từ liên đứng dậy, bước đến, lịch sự nói: “Là tôi, tôi họ Từ.” Sau đó xoay người lại, nói tiếp: “Đây là Ngôn Tiểu Nặc, trợ giảng mới đến."

Ngôn Tiểu Nặc phản ứng lại, khẽ gật đầu với Lục Đình: “Hóa ra là thầy giáo Lục”

“Tôi lần đầu tiên đến đây làm giáo viên, xin cô giáo Ngôn và cô giáo Từ chỉ dạy thêm” Lục Đình nói một cách lịch sự.

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thì thầm, cô đến đây trước Lục Đình có hai ngày mà thôi, có cái gì để chỉ dạy chứ.

Nhưng cô vẫn bước tới bắt tay Lục Đình.

Cô giáo Từ cười nói: “Thầy giáo Lục, nếu như hôm nay đã đến đây rồi thì chúng ta bàn giao công việc luôn nhé.”

Lục Đình mỉm cười gật đầu nói: “Đương nhiên, mời cô giáo Từ”

Mất hơn một tiếng để bàn giao, Ngôn Tiểu Nặc lo lắng cô giáo Từ đang mang thai, cần phải được chăm sóc tốt, bèn ở bên cạnh bận rộn bê trà rót nước.

Khó khăn lắm mới bàn giao xong, Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc cùng với cô giáo Từ đến phòng làm việc của hiệu trưởng nói một tiếng, sau đó lại đưa cô giáo Từ lên xe của chồng cô ấy đến đón.

Ở cổng trường, Ngôn Tiểu Nặc nhìn chiếc xe đang dần đi về phía xa, quay đầu qua hỏi Lục Đình: “Sao anh lại đến đây vậy?”

Lục Đình mỉm cười nói: “Đi ngang qua, em tin không?”

Ngôn Tiểu Nặc cau mày: ”IQ của em không thấp như anh nghĩ đâu.”

“Quan trọng là cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, không phải sao?” Lục Đình cười nói.

Ngôn Tiếu Nặc lại nghĩ đến một việc, hỏi: “Anh thi lấy chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm từ bao giờ vậy?”

Lục Đình nói: “Thi lúc ở Mỹ, không ngờ là đến đây cũng có thể dùng được." Sau đó anh ta hỏi tình hình hiện tại của cô: “Em đến đây làm trợ giảng thì phải làm những gì?”

Ngôn Tiểu Nặc liền kể những việc mà hai ngày nay cô làm cho Lục Đình nghe: “Chính là làm những việc này, thực ra bây giờ em cảm thấy chơi đùa cùng với bọn trẻ thực sự vừa vui vừa thoải mái”

Lục Đình nhìn thấu được nỗi buồn sâu đậm không thể diễn tả bằng lời ấn giấu sau nụ cười vui vẻ của cô, trong lòng khẽ nhói.

Sống chung với lũ trẻ đúng thực là một việc rất thoải mái, nhưng đôi khi thoải mái lại là cách đủ để khiến con người ta chìm đắm vào đó, làm hao mòn đi ý chí của họ.

Lục Đình càng nghĩ càng thấy bất ngờ, Ngôn Tiểu Nặc vốn là một cô gái mang trong mình chí lớn như vậy, nhưng bây giờ lại giống như một con cá mắc cạn, ở đây để làm một công việc mà tất cả mọi người đều có thể làm.

Anh ta vẫn nhớ phong thái đầy kiêu hãnh của cô trong cuộc thi thiết kế, rực rỡ như con phượng hoàng bay đầu tiên.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Lục Đình không nói gì, có chút ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh sao vậy?”

Lục Đình liên nói: “Anh không sao, anh chỉ là có một chút, có một chút không quen mà thôi."

Ngôn Tiếu Nặc thấy đã tan học bèn đến sân đuối theo những đứa trẻ nghịch ngợm, cười nói: “Anh mới đến đây, đợi tiếp xúc với bọn trẻ lâu rồi, anh sẽ tìm thấy niềm vui ở trong đó”

Lục Đình khẽ mỉm cười gật đầu: “Dù sao thì anh cũng không có chỗ nào để đi, buổi trưa sẽ ở lại để chiến đấu cùng em nhé.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình nói: “Anh định chiến đấu cái gì?”

“Em đừng quên, chuyện ở nhà bếp anh có thể ứng phó được." Lục Đình nói một cách rất tự tin: “Em yên tâm, từ mai trở đi, anh bảo đảm là mấy đứa trẻ này buổi trưa sẽ không thể rời đi đâu được"

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười liếc nhìn anh ta một cái: “Anh cẩn thận ba người đầu bếp kia tìm anh tính số đó” Cô nói xong liền trở về phòng làm việc chấm bài tập ngày hôm nay.

Lục Đình nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc, nụ cười trên môi dần dần thu lại, lộ ra một vẻ suy tư trầm ngâm.

“Thầy giáo Lục, đến chơi với bọn con được không?”

Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười ngây thơ thuần khiết của cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp.

Lục Đình thấy cánh cửa phòng làm việc trên lầu mở ra, anh ta mỉm cười nói với cô bé: “Được, con muốn chơi gì nào?”

Cô bé liền chạy tới kéo tay Lục Đình.

Ngôn Tiểu Nặc chấm xong hết bài tập vẫn không thấy bóng dáng Lục Đình đâu, cô đặt bút đỏ xuống, đi ra ngoài xem.

Chỉ thấy ở trong sân, Lục Đình đang cùng với mấy bé trai chơi đá bóng, bên cạnh là mấy bé gái tự động dàn thành hàng cổ vũ, ngồi xem họ đá bóng.

Thay vì nói là chơi cùng, không bằng nói là Lục Đình đang dạy bọn trẻ đá bóng thì đúng hơn.

Cả sân đều là những tiếng cười vô cùng vui vẻ, thu hút vài giáo viên đến xem, cùng nhau vỗ tay cổ vũ.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ ra, đây là tiết hoạt động ngoài trời.

Lục Đình đá một cái, bóng bay thẳng đến chỗ Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ, nhưng phản ứng vô cùng nhanh bắt lấy quả bóng.

Cô chưa hết hoảng hồn ôm lấy quả bóng, đột nhiên nghe thấy có đứa trẻ phấn khích reo lên: “Bắt tú cầu, cô giáo Ngôn bắt được tú câu của thầy giáo Lục rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc đóng băng tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.