Quản gia Justley hơi sững lại một chút, lập tức bước nhanh lên mấy bước, mang theo ý cười thân thiết ôn hòa nói: “Mời đi bên này”.
Dù không có kính ngữ, cũng không có sự nhiệt tình, gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận của Mặc Lăng Thiên lại ẩn chứa ý lạnh như con dao sắc, ông ta như không cố ý, quay đầu nhìn Mặc Tây Quyết một cái.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết bắt gặp ánh mắt ông ta, đồng tử đen láy trầm xuống.
Sự chú ý của quản gia Justley chuyển đến người hầu nữ đang bước đến một cách gấp gáp, “Quản gia Justley, ông chủ mời khách quý nhà họ
Mặc đến phòng khách chính một chuyển".
“Biết rồi”. Giọng nói quản gia Justley đoan trang cẩn trọng, quay người nói với Mặc Lăng Thiên: “Mời”.
Đôi mắt tuấn mĩ lạ thường của Mặc Lăng Thiên không hề động đậy, quản gia Justley có chút căng thẳng.
Bàn tay Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay Mặc Tây Quyết, đang định nhất chân lên, thì có tiếng ồn ào truyền đến ở cửa.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là đám phong viên nhiệt tình, đang tranh giành để có được tin tức độc quyền, nhưng họ đã bị đám vệ sĩ nghiêm nghị ngăn lại ở bên ngoài.
Quản gia Justley thấy tình hình này, thì vừa sốc vừa ngại, cảm thấy mất mặt quản gia gia tộc Rolster, liền vội vàng đi tới khiển trách một cách nghiêm khắc: “Thế này là thế nào? Ông chủ đã dặn dò không được để phóng viên đến, ai đã làm lộ tin tức?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết giơ tay vuốt ve mái tóc cô, ra hiệu bảo cô an tâm.
Tuy nhiên, những lời khiển trách gay gắt của quản gia Justley cũng không thể ngăn được lòng mong muốn có được tin tức nóng hổi của đám truyền thông, ngược lại số lượng phóng viên ập tới càng lúc càng nhiều, đứng đầy con đường lớn phía trước trang viên gia tộc Rolster, khiến cho những người đến chúc thọ không có chỗ đỗ xe.
Mặc Lăng Thiên đột nhiên nói: “Tôi đi gặp tộc trưởng trước”, nói rồi quay người rời đi.
Thể hiện thái độ rõ ràng, Ngôn Tiểu Nặc đều cảm nhận được, càng không cần nói đến ba anh em thâm sâu xảo quyệt nhà họ Mặc.
Mặc Tây Quyết lặng lẽ ôm theo Ngôn Tiểu Nặc, không nói một lời nào, dường như xứ mệnh của anh là bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc vậy, sau đó đưa mắt xem náo nhiệt.
Mặc Tây Thần mang theo ý nụ cười như hồ lỵ, đi tới nói với quan gia Justley: “Quản gia Justley, tại sao không để những phóng viên truyền thông này vào?”
“Cậu Mặc, thứ lỗi cho tôi không thể đích thân đưa cậu vào gặp ông chủ được, xin cứ tự nhiên”. Biểu cảm của quản gia Justley có chút nghiêm túc.
Giọng nói uyển chuyển động lòng người của cô Toàn Cơ từ phía sau truyền đến: “Hả? Để khách đứng ở cửa, rồi nói tự nhiên, đây là quy cách tiếp đón khách của gia tộc Rolster sao?”
Gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt mĩ của cô, lại mang theo chút giọng châm biếm thì càng thêm ma mị, khiến đám truyền thông kia vừa nghe thấy thì máy ảnh liền chớp không ngớt.
Quản gia Justley vội vàng biện hộ: “cô Toàn Cơ, tôi không có ý đó”.
Mặc Tây Thần nói: “Quản gia Justley, cứ trì hoãn nữa thì sợ rằng sẽ làm kinh động đến tộc trưởng, bà với cương vị là quản gia chính làm việc thiếu năng lực thế này lại còn ở đây nói khoác nói lác?”
Quản gia Justley quay đầu nhìn thì đã không thấy bóng dáng Mặc Lăng Thiên đầu nữa, chắc chắn là đi gặp tộc trưởng rồi, người trước nay vẫn bình tĩnh kiềm chế như bà ta, cũng có chút hoảng loạn thấp thỏm.
“Không bằng tìm một nơi yên tĩnh, để mấy người phóng viên này nghỉ ngơi”, Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng, ngữ khí rất nghiêm nghị, “ồn ào như thế này, chẳng ra làm sao cả!”
Anh vốn cao lớn, lại dùng thứ biểu cảm lạnh thấu xương nói những lời này, bỗng chốc khiến cho quản gia Justley chấn tĩnh lại.
Quản gia Justley đột nhiên lạnh buốt sống lưng, việc này đến quá bất ngờ, rõ ràng tộc trưởng dặn dò là không cần mời phóng viên đến, bà ta cũng là trở tay không kịp.
Bà ta nhìn Mặc Tây Quyết một cái, bất giác nghĩ có lẽ bản thân đã rơi vào cái bẫy nào đó.
Nhưng hiện tại đã là tình thế bắt buộc rồi, bà ta không có lựa chọn nào khác, liền lạnh lùng nói: “Cậu Hai đúng là thông minh cơ chí hơn người”.
Sự mỉa mai trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Nhưng Mặc Tây Quyết cũng chẳng hề quan tâm, chỉ chỉnh lại áo choàng cho Ngôn Tiểu Nặc, điềm đạm nói: “Quản gia Justley, nên đi sắp xếp cho mấy người bạn truyền thông ấy thì hơn, đã không biết ứng biến, lại còn giải quyết lề mề, nếu tôi mà là tộc trưởng Rolster, thì chắc chắn sẽ không dùng người không có năng lực như bà. Hơn nữa, vợ tôi còn đang mang thai, không có tâm trạng đứng đây xem bà diễn hề”.
Gương mặt quản gia Justley lúc xanh, lúc đỏ, không biết nói gì, sai vệ sĩ đưa đám phóng viên đi nghỉ ngơi.
Đám quý tộc bị kẹt ở ngoài cửa nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tây Quyết thì gương mặt đều mang theo ý cười sâu xa.
Ngôn Tiểu Nặc quay người, thì thầm với Mặc Tây Quyết: "Anh cố ý đúng không?”
Mặc Tây Quyết cười nhạt nói: “Gió to, cẩn thận cảm lạnh”.
Đang giữa hè nóng nực, gió ở đâu ra? Còn cảm lạnh? Bản lĩnh đổi chủ đề của người đàn ông này không cao minh cho lắm.
Những người quý tộc khác đã đi đến toàn nhà chuyên dùng để nghỉ ngơi, còn bọn họ đi đến tòa nhà chính.
Mặc Lăng Thiên đã đến trước bọn họ một bước, đang nói chuyện với trưởng tộc Rolster, “Vi Nhi” mặc đồ lộng lẫy, đứng phía sau trưởng tộc Charles
Charles vừa nhìn thì đã thấy Ngôn Tiểu Nặc, chính xác mà nói là nhìn thấy huy hiệu nhà họ Mặc trước ngực, và mặt thủy tinh xanh lam của nhà họ Trình trên cổ cô.
Đôi mắt ngọc bích xanh lóe lên cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng nhanh đến mức người khác dường như không thể nhìn thấy được, ông ta cười nói: “Lăng Thiên, lâu lắm rồi không thấy ba đứa trẻ cùng đến”.
Mặc Tây Thần vẫn khéo léo, Mặc Tây Quyết thì vẫn lạnh lùng, còn cô Toàn Cơ lại dùng nụ cười ngọt ngào chào hỏi ông ta: “Bác Charles, lại được đến tham dự sinh nhật của bác rồi, Tiểu Toàn chúc bác năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay”.
Charles nghe xong thì vô cùng vui vẻ, từ chiếc ghế sofa hoa lệ đắt tiền đứng dậy, kéo tay cô Toàn Cơ: “Vẫn là Tiểu Toàn chu đáo nhất, miệng ngọt nhất”.
Ngôn Tiểu Nặc dường như trở thành đối tượng tất cả mọi người không để ý đến, nhưng cô căn bản không để ý những điều này, duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Mặc Tây Quyết, miệng mang theo ý cười ôn hòa thong rong.
Mặc Lăng Thiên nheo nheo mắt, nhanh chóng rời tầm mắt đi nơi khác.
Cũng coi như đã xong lễ nghĩa gặp mặt, Mặc Tây Thần ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh ghế chủ tọa đã chuẩn bị sẵn cho họ, Mặc Tây Quyết để Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống.
Không ngờ rằng chiếc ghế sofa này chỉ đủ cho ba người ngồi, nếu cô Toàn Cơ ngồi ở đó, vậy thì Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể ngại ngùng mà đứng đó.
Nhưng cô Toàn Cơ vì lời chúc ngọt ngào nhiệt tình vừa rồi nên đã được Charles kéo xuống ngồi bên cạnh ông ta.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng đầy cảm kích nhìn cô Toàn Cơ một cái, nếu cô ấy không như vậy thì bản thân cô phải đối diện với ngại ngùng và tủi thân.
Nụ cười trên mặt “Vi Nhĩ” đầy sự chế giễu, “Tiểu Toàn từ nhỏ đã là hạt dẻ cười của bố, rất được lòng mọi người”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn “Vị Nhi” được Mặc Tây Quyết huấn luyện qua một cái, quả nhiên vô cùng giống thật, nếu không phải cô biết trước rồi thì chỉ sợ bản thân cô cũng sẽ cảm thấy đấy là Vi Nhi.
Charles yêu chiều nói: “Con bé này, con với Tiểu Toàn đã sắp thân càng thêm thân rồi, còn ghen tị, con còn sợ rằng sau khi con và A Quyết kết hôn, bác Mặc của con không thương con sao?”
“Vi Nhi” nhìn Mặc Tây Quyết một cái, rồi ngại ngùng cúi đầu.
Mặc Tây Quyết mở lời trước Mặc Lăng Thiên: “Bác Charles lại nói đùa rồi, cháu và Vi Nhi chỉ là bạn tốt mà thôi”.
Nói rồi, anh ôm lấy vai Ngôn Tiểu Nặc, “Chưa giới thiệu với bác, đây là Ngôn Tiểu Nặc, là vợ cháu”.
Ngôn Tiểu Nặc vô cùng phối hợp, cô đứng dậy, vô cùng tao nhã hành lễ cúi chào: “Chào bác Charles”.
Ngoại trừ Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ, thì ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Ngôn Tiểu Nặc đều như kiếm sắc.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn rất tạo nhã điềm tĩnh.
“Mau ngồi xuống”. Giọng nói Mặc Tây Quyết rất dịu dàng, sợ rằng Ngôn Tiểu Nặc đứng lâu sẽ mệt.
Khóe môi Ngôn Tiểu Nặc cong lên nụ cười: “Vâng”.
“A Quyết cưới vợ lúc nào thế?” Ánh mắt Charles không còn giữ được ý cười, quay lại hỏi Mặc Lăng Thiên: “Lăng Thiên, tình bạn của chúng ta đã hơn hai mươi năm, việc lớn như thế, mà tôi lại không biết gì”.
Mặc Lăng Thiên cố gắng đè nén cơn tức giận, nói: “Chó con đùa rỡn hồi đồ thôi, Charles đừng để trong lòng”.
Charles lạnh lùng hứ một tiếng: “Chẳng nhẽ tôi nhìn nhầm rồi? Huy hiệu trước ngực Ngôn Tiểu Nặc kia là giả sao?”
“Bố, bố bớt giận”. “Vi Nhi” đứng ra, thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật của bố, giờ lành sắp đến rồi, bên ngoài còn rất nhiều bạn bè, khách quý đang ngồi đầy bên ngoài”.
Charles đột nhiên đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Tây Quyết nói: “Nếu cậu còn chút lương tâm, thì nên nhớ đến tâm ý của con gái tôi dành cho cậu, cũng nên nhớ lời hứa mà cậu đã hứa với con gái tôi!”
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Bác nói đúng, tâm ý Vị Nhi đối với cháu, trong lòng cháu biết”.
Charles nghẹn không nói thành lời, tất cả những gì Vi Nhi làm, ông ta ít nhiều cũng biết. Trước nay Vi Nhi sớm