Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 121: Chương 121: Hãy mau tỉnh lại có được không?




Mặc Tây Quyết không nhúc nhích, hơi thở của anh bắt đầu yếu dần, Ngôn Tiểu Nặc sợ đến nỗi mất kiểm soát hét lên: “Người đâu! Cứu mạng! Có ai không!”

Cửa tầng thượng lập tức được mở ra, quản gia Duy Đức không nói một lời dẫn bác sĩ đến đưa Mặc Tây Quyết đi.

Ngôn Tiểu Nặc không thể làm gì, chỉ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống đáy vực, một cơn hoảng loạn khó tả bao trùm lấy cô, thúc giục cô theo sát Mặc Tây Quyết.

Tầng bên dưới tầng thượng này là phòng làm việc của Mặc Tây Quyết. Các bác sĩ đưa Mặc Tây Quyết vào phòng ngủ, sau đó làm kiểm tra và truyền dịch cho anh một cách lưu loát.

Ngay cả bình truyền dịch cũng đã được chuẩn bị trước.

Mọi thứ dường như đã chuẩn bị ổn thỏa, như thể quản gia Duy Đức đã sớm biết Mặc Tây Quyết sẽ ngất đi.

“Quản gia Duy Đức, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói của mình run rẩy: “Có phải các ông đã đợi sẵn bên ngoài tầng thượng để đưa Mặc Tây Quyết đến đây chữa bệnh bất cứ lúc nào hay không?”

“Cô Ngôn, cô nghĩ nhiều rồi” Quản gia Duy Đức nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi sẽ không bao giờ cách xa cậu chủ quá năm mươi mét.”

“Mắt tôi không có mù” Ngôn Tiểu Nặc không hề tin: “Mặc Tây Quyết không cho các ông nói phải không? Nhưng tôi muốn biết, tôi không muốn vì tôi mà anh ấy trở nên như vậy.”

Quản gia Duy Đức ngạc nhiên nhìn cô, như thể không ngờ rằng cô gái trước mặt mình lại thông minh như vậy.

Thật ra lúc trước bà ngoại của Ngôn Tiểu Nặc từng bị bệnh nặng, cô biết phải chuẩn bị như thế nào trước khi truyền dịch. Hôm nay cô không thấy được gì cả, nên cô chắc chắn mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn.

Nếu là tình huống xảy ra đột ngột thì sao có thể đâu vào đấy như vậy, quản gia Duy Đức sao có thể bình tĩnh ung dung như thế được?

“Quản gia Duy Đức, xin ông hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói với bất cứ ai” Ngôn Tiểu Nặc một lần nữa cầu xin ông ta.

“Haiz, cô Ngôn, cô hãy theo tôi ra đây.” Duy Đức không thuyết phục được cô, đành phải nhượng bộ.

Ngôn Tiểu Nặc và quản gia Duy Đức cùng nhau đi ra ngoài.

“Cậu chủ cậu ấy không bị bệnh.” Khi quản gia Duy Đức nói điều này, cả giọng điệu và nét mặt của ông ta đều mang theo vẻ thương hại: “Cậu ấy bị dị ứng nặng với hoa hồng”

Câu nói ấy như một cây búa tạ khiến cho Ngôn Tiểu Nặc kinh hãi lùi lại hai bước, đầu óc choáng váng.

Dị ứng với hoa hồng? Dị ứng nặng?

Thảo nào anh không thích hoa hồng, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.

Chính cô đã nói với anh rằng cô yêu hoa hồng nhất, hơn nữa còn là hoa hồng đỏ có mùi nồng nhất, cô còn muốn nhận được thật nhiều hoa hồng vào ngày sinh nhật của mình.

Vì vậy anh ghi nhớ trong lòng, không màng đến cơ thể mình cũng muốn giúp cô thực hiện điều ước sinh nhật.

Tại sao lại ngốc như thế?

Ngôn Tiểu Nặc không thể nói được gì, nước mắt rơi như mưa.

“Cô Ngôn, cô đừng như vậy.” Quản gia Duy Đức thở dài một tiếng, an ủi cô: “Cậu chủ không sao, chắc chắn cậu ấy sẽ tỉnh lại”

“Nhưng, nhưng mà nhiều hoa như vậy, liệu anh ấy có thực sự ốn không?” Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc ước gì có thể quay ngược thời gian. Nếu cô biết trước Mặc Tây Quyết không thể chạm vào hoa hồng, cô thà rằng không tổ chức buổi sinh nhật này.

Quản gia Duy Đức thở dài, dị ứng có thể nặng, cũng có thể nhẹ, ông ta cũng không thể khẳng định điều gì.

Lúc này, bác sĩ bước ra.

Ngôn Tiểu Nặc vội vã đi tới hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”

“Không sao.” Bác sĩ đáp: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải đợi cậu ấy tỉnh lại."

“Vậy khi nào anh ấy sẽ tỉnh?”

“Không biết."

Quản gia Duy Đức vội vàng đi tiễn bác sĩ, để lại Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một mình.

Cô đẩy cửa ra, bước tới giường của Mặc Tây Quyết. Hai mắt anh nhắm nghiền, bờ môi màu hoa hồng giờ đây tái nhợt, đôi lông mày kiếm đen nhánh cực kỳ nổi bật.

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Mặc Tây Quyết, đôi tay ấm áp ấy giờ đã trở nên lạnh lẽo, cô vội vàng để tay anh vào lại trong chăn.

“Anh hãy mau tỉnh lại có được không?” Cô nhìn dáng vẻ hôn mê của anh, nước mắt đã sớm làm ướt đẫm chiếc chăn nhung: “Sau này em sẽ không đòi hoa hông, cũng không để anh chạm vào hoa hông một lân nào nữa, tất cả đều là lỗi của em”

Giọng cô nghẹn ngào, khiến người ta cực kỳ đau lòng: “Mặc Tây Quyết, anh hãy tỉnh lại đi có được không? Hu hu...”

Nhưng Mặc Tây Quyết dường như không nghe thấy gì, anh không hề có bất kì phản ứng nào.

Lúc này, một âm thanh bỗng vang lên ngoài cửa sổ, là pháo hoa.

Cô quay sang nhìn, pháo hoa đang nở rộ trên bâu trời đêm, để lại một vài chữ trên không trung: Chúc Tiểu Ngôn sinh nhật vui vẻ.

Không biết dùng kỹ thuật gì mà hàng chữ đó dừng lại trên trời rất lâu, giống như những ngôi sao vậy. Sau đó lại có rất nhiêu pháo hoa cùng lúc nở rộ trên bầu trời, cô phát hiện chúng đều có hình dạng của hoa hồng.

Nhưng người cho cô sự ngạc nhiên và vui vẻ lại đang nằm hôn mê trên giường.

“Mặc Tây Quyết, anh mau dậy nhìn xem kìa, pháo hoa đẹp lắm, em rất thích” Ngôn Tiếu Nặc khóc lóc: “Anh hãy tỉnh lại xem đi mà”

Đáp lại cô vẫn là sự im lặng và yên tĩnh.

Ngôn Tiểu Nặc không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ nhớ mình đã ngồi cạnh giường trông Mặc Tây Quyết suốt đêm qua, mãi đến khi mắt không mở nổi nữa mới ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh dậy liền muốn đi rửa mặt một chút, nhưng nửa người cô tê cứng, cổ lắm mới chuyển động được tay chân bước vào phòng tắm.

Đôi mắt của người trong gương đỏ ngầu, dáng vẻ tiều tụy. Cô chỉ rửa mặt đánh rằng rồi lại ra ngoài trông Mặc Tây Quyết.

Tình hình không có tiến triển gì cả, cô vẫn không thể làm gì.

Quản gia Duy Đức dân bác sĩ đến, thấy cô còn ở đây bèn nhẹ nhàng nói: “Cô Ngôn, cô nghỉ ngơi trước đi, bác sĩ phải kiểm tra cho cậu chủ”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức ngoan ngoãn nhường chỗ.

Quản gia Duy Đức mang bữa sáng đến cho Ngôn Tiểu Nặc: “Cô ăn chút đi.”

“Tôi...” Ngôn Tiểu Nặc mong đợi nhìn vào bên trong cánh cửa: “Tôi nuốt không trôi.”

“Cô Ngôn, cô cứ ăn một chút đi.” Quản gia Duy Đức trông rất sốt ruột: “Ăn xong rồi thì mời cô rời đi”

“Vì sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Hôm nay tôi không đi học.”

“Không phải thế” Quản gia Duy Đức không muốn giải thích: “Lúc này xin cô đừng cố chấp.”

Ngôn Tiểu Nặc còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng quản gia Duy Đức đã nhấc tay lên, lập tức có vệ sĩ kéo

Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài.

Cho đến khi được đưa lên xe cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lạnh lùng của đám vệ sĩ nói cho cô biết cô hoàn toàn không có khả năng quay lại.

Cô không được đưa về lâu đài, cũng không được đưa về biệt thự Hãng An mà được đưa đến căn biệt thự Bán Sơn của Toàn Cơ.

Toàn Cơ về từ khi nào vậy?

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Toàn Cơ, trong lòng vô cùng xấu hổ.

“Mau vào đi” Toàn Cơ nhìn cô một lúc rồi để cô vào.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng hỏi: “Tại sao lại bắt tôi đến đây? Mặc Tây Quyết anh ấy vẫn chưa tỉnh”

“Vì anh ấy chưa tỉnh lại nên cô mới không thể ở bên cạnh anh ấy.” Toàn Cơ đưa cho cô một ly sữa bò, một đĩa salad và một đĩa bánh mì: “Ăn chút đi”

“Sau khi ăn xong thì sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, mắt nhìn Toàn Cơ.

“Nếu ăn xong rồi thì đi ngủ” Toàn Cơ nhìn cô, nói: “Khi nào anh hai tỉnh lại tôi sẽ báo cho cô.”

Ngôn Tiếu Nặc nhấp một ngụm sữa bò, ngón tay siết chặt cái ly: “Tại sao Mặc Tây Quyết lại dị ứng với hoa hồng?”

“Trời sinh.” Toàn Cơ đưa tay đỡ trán, thở dài một tiếng: “Năm đó khi trở về từ chỗ hoàng hậu Olina, mẹ tôi đã mang theo rất nhiều hoa hồng, ngay lúc ấy anh hai liền ngất xỉu, làm mẹ sợ đến nỗi luống cuống chân tay."

“Khó khăn lắm mới cứu được anh ấy. Bác sĩ nói, anh hai trời sinh dị ứng với hoa hồng, không thể chạm vào hoa hồng, cũng không thể ngửi mùi hương, nếu không sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng”

Nguy hiểm đến tính mạng...

Tay Ngôn Tiểu Nặc run lên, ly sữa bò lập tức rơi xuống đất, âm thanh lanh lảnh nhắc nhở cô về sai lầm lớn mà cô đã mắc phải, khiến cô khó chịu muốn chất.

Thấy dáng vẻ áy náy của Ngôn Tiểu Nặc, Toàn Cơ cũng không trách nổi cô.

“Bây giờ cô biết chuyện này cũng tốt.” Toàn Cơ nói: “Sau này chú ý một chút là được, đừng buồn nữa, đi ngủ đi”

Ngôn Tiểu Nặc sao có thể ngủ được, trong mắt cô đầy van xin: “Toàn Cơ, tôi muốn quay lại gặp Mặc Tây Quyết...”

“Không được.” Toàn Cơ ngắt lời cô: “Cô không thể rời khỏi nhà tôi một bước”

“Tại sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao tôi không thể đi gặp anh ấy?”

“Tôi đi thăm anh ấy, cô ở đây đợi tôi vê” Toàn Cơ câm lấy áo khoác rồi khoác lên người, trước khi bước ra ngoài, cô ấy dừng lại nói với cô: “Khi quay về tôi sẽ nói cho cô về tình hình của anh ấy.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc có thể khẳng định rằng mình không thể đến chỗ Mặc Tây Quyết: “Tôi không thể gặp ai sao?”

“Ba và anh cả đã đến” Toàn Cơ hờ hững đáp: “Vốn dĩ tối qua anh hai phải gọi video với bên London.”

Ba của Mặc Tây Quyết?

Ngôn Tiểu Nặc chợt hiểu ra, nghẹn ngào hỏi: “Ba của cô sẽ trừng phạt ai?”

“Tất nhiên là sẽ có người phải chịu trừng phạt” Toàn Cơ nhẹ nhàng nói: “Cô không thể ra ngoài, bây giờ anh hai vẫn chưa tỉnh lại, tôi... tôi và anh cả không có cách nào để bảo vệ cô.”

Ngôn Tiểu Nặc im lặng một lúc, sau đó căn môi nói: “Tôi muốn quay về.”

“Cô điên hả!" Toàn Cơ cau mày quát: “Nếu lần trước không nhờ anh hai, cô đã chết từ lâu rồi!”

“Nhưng tôi không thể nhìn người khác bị trừng phạt vì tôi được!" Ngôn Tiểu Nặc nóng nảy: “Ba của cô... ông ta sẽ trừng phạt người khác như thế nào, chẳng lẽ cô không biết sao?”

Với con trai mình mà còn không chừa đường lui, huống chi là đối với cấp dưới?

“Cô đúng là một người kỳ lạ” Toàn Cơ lạnh lùng nói: “Nếu cô gặp chuyện, anh hai tỉnh lại sẽ thế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, vừa định nói thêm gì đó thì một cơn choáng váng đột nhiên ập tới, cơ thế cũng bất giác ngã xuống.

“Ly sữa bò kia..” Ngôn Tiểu Nặc bỗng hiểu ra điều gì đó, nhìn vào cái bóng chồng chất lên nhau của Toàn Cơ, cô lẩm bẩm: “Toàn Cơ, cô..."

“Cô đừng trách tôi, bây giờ đã rất loạn rồi, cô đừng đi làm loạn thêm nữa” Toàn Cơ thở dài đỡ Ngôn Tiểu Nặc: “Vì anh hai, tôi không thể không làm vậy. Cô yên tâm đi, ba rất quan tâm đến anh hai, dù sao mẹ cũng yêu anh ấy nhất.”

Ngôn Tiểu Nặc muốn nói thêm gì đó nhưng đã không còn sức để mở miệng, chỉ có thể trơ mắt mặc cho Toàn Cơ đưa cô về phòng ngủ.

Toàn Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, khóa trái cửa phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.