Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 89: Chương 89: Một kiểu bao trọn gói khác




Lâm Nam Âm dường như không dám tin người thiếu nữ có giọng nói vừa nội lực lại rỗng rạc trước mặt này, trong lòng vừa mừng vừa lo, nhất thời tâm trạng vui buồn đan xen lẫn lộn.

“Thôi nào, cháu xem cháu đang nói gì vậy!”

Lâm Nam Âm trở lại bình thường, thần sắc có chút giận dữ, “Vì tiền, có thể gắn cả đời với nó sao?”

“Bà ngoại cháu đâu có nghĩ như vậy”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, trong đôi mắt dường như hiện lên vẻ ấm ức nói không thành lời, “Cháu không muốn để bà vừa khỏi bệnh xong lại phải lo lắng cơm ăn áo mặc nuôi cháu ăn học, cháu không muốn nhất là bà vì chuyện của cháu mã đi tìm gia đình nhà cậu.”

Cổ họng Lâm Nam Âm nghẹn cứng, chưa kịp nói gì, từng giọt nước mắt lăn lên từng nếp nhăn trên gương mặt bà rồi rơi xuống.

“Bà ngoại, Mặc Tây Quyết sẽ không thể đến được với cháu”

Ngôn Tiếu Nặc nói với bà, vì bà biết, nếu như nói việc này cho anh ấy nghe, anh giận cô còn chưa hết sao có thể để cô ở bên cạnh anh?

Lâm Nam Âm không nói gì, chỉ thở một hơi dài và lắc đầu, “Bà không rõ về con người Mặc Tây Quyết đó, nhưng thấy cậu ta đưa mấy người đó đến, thì cũng biết cậu ta là người có tiếng nói trọng lượng, những người như vậy có lòng quyết tâm sắt đá, nhưng thực sự cũng rất kiêu ngạo, chỉ cần cháu không động lòng với cậu ta, vậy thì cậu ta rất nhanh mất đi tình cảm với cháu”

Ngôn Tiếu Nặc gật đầu, “Cháu biết phải làm gì rồi bà ngoại.”

Lâm Nam Âm cũng vỗ về giúp cô lau nước mắt, giúp cô vuốt lại mái tóc, "Đừng buồn”

Ngôn Tiểu Nặc cũng giúp bà ngoại cô nhẹ nhàng lau nước mắt, nhẹ nhàng cười: “Không sao ạ”

Cô không buồn, cô chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lại có một chút xót xa trong lòng. Sau khi dùng cơm trưa với bà ngoại xong, cô trở về biệt thự Hãng An.

Mặc Tây Quyết vẫn chưa về, nhưng quản gia Duy Đức đã đến rồi, cô mời quản gia Duy Đức vào trong nhà ngồi. “Cô Ngôn, tôi không ngồi nữa”

Quản gia Duy Đức lịch sự cười nói và lấy ra một chiếc hộp được gói tỉnh tế trong một cái túi đưa cho cô, “Đây là chiếc điện thoại cô yêu cầu cần sửa ạ, đã sửa xong rồi."

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy chiếc hộp, trên gương mặt còn có chút ngạc nhiên, “Nhanh vậy mà đã sửa xong rồi sao”

“Vốn dĩ phải mất một thời gian, nhưng sau đó cậu Mặc đích thân gọi điện, vì vậy quá trình sửa chữa được đẩy nhanh."

Giọng nói của quản gia Duy Đức vẫn rất lịch sự và nhẹ nhàng, “Cậu chủ vẫn đang họp, nên bảo tôi về trước đưa điện thoại đến cho cô.”

Chiếc hộp trong tay khá nặng, Ngôn Tiểu Nặc khẽ siết chặt chiếc hộp, hít một hơi dài, rồi hỏi: “Khi nào thì Mặc Tây Quyết trở về?”

“Rất nhanh sẽ về tới nơi ạ”

Lời của quản gia Duy Đức chưa kịp đứt thì có một âm thanh của xe hơi rú lên.

Sau âm thanh dừng xe, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đi mở cửa, vừa mở cửa ra thì thấy Mặc Tây Quyết đang bước lên bậc thềm.

Ánh mặt trời vào cuối thu không quá rực rỡ, nhưng bất luận Mặc Tây Quyết ở bất kỳ góc đệ và thời gian nào đều thấy rất rực rỡ.

“Cậu chủ, cậu về rồi ạ”

Quản gia Duy Đức chào anh với cái cúi đầu cong 90 độ. Mặc Tây Quyết gật đầu nhẹ, nhìn thấy chiếc hộp trong tay Ngôn Tiểu Nặc, rồi nói với quản gia Duy Đức: “Ông cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi”

Ngôn Tiếu Nặc dường như không cảm thấy như vậy, quản gia Duy Đức trông có vẻ thư thái và hãnh diện, “Cậu chủ, tôi vẫn khỏe, tôi không mật ”

Mặc Tây Quyết khẩy môi một cái: "Bảo ông nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nói nhiều cái gì”

Nói xong, anh đã vào đến trong nhà. Ngôn Tiếu Nặc trở về trạng thái bình thường, nói với quản gia Duy Đức đang bị sốc: “Mặc Tây Quyết quan tâm ông đấy, ông cứ nghe lời anh ấy đi, trở về nghỉ ngơi đi”

“Vâng”

Quản gia Duy Đức cười rất vui, “Cậu chủ từ trước tới nay chưa từng như vậy, tất cả nhờ phúc của cô Ngôn rồi.”

“Ông khách sáo rồi”

Ngôn Tiếu Nặc cười hơi ngượng ngùng, "Ông luôn bận rộn, theo tình theo lý mà nói thì nên nghỉ ngơi.”

“Còn đứng đó nói chuyện với ông già đó bao lâu nữa?”

Giọng nói không hài lòng của Mặc Tây Quyết vang lên. Ngôn Tiểu Nặc cau mày lại, quản gia Duy Đức sững người rồi cười lên, rồi lắc đầu quay người rời đi. “Còn không vào sao?”

Mặc Tây Quyết bước đến và Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa nhìn bóng dáng rời đi của quản gia Duy Đức, thần sắc không vui, “Nhìn ông ta làm gì? Một ông già, nhìn anh đây này”

Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, quay người bước vào nhà. “Ngôn Uyển Cừ, em gan càng ngày càng to rồi!"

Mặc Tây Quyết thấy cô không thấy thèm nhìn anh một cái, tức đến nỗi mỉm rằng lợi vào, "Ngày mai anh sẽ cho ông già đó đi Châu Phi!"

“Mặc Tây Quyết anh có thể đừng độc đoán như vậy được không?”

Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc không chịu được cũng nói lên, cau mày nhìn anh, "Không có một chút kính trên nhường dưới gì cả.”

Mặc Tây Quyết mắt mở to tròn, “Kính trên nhường dưới?”

Ngôn Tiếu Nặc hơi nghiêng đầu rồi nói tiếp: “Anh quan tâm quản gia Duy Đức thì cứ nói thẳng ra, sao phải dùng những lời nói đó chứ.”

“Hư, bổn công tử thấy ông ta làm việc không tồi nên mới thưởng cho ông ta một kỳ nghỉ”

Mặc Tây Quyết bắc bỏ, "Tại sao anh phải quan tâm ông ta? Anh cũng không phải là GAY.”

Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên cảm thấy tràn đầy cảm giác bất lực, sao lối tư duy của anh chàng này lại mạnh đến vậy?

Chỉ là thể hiện sự lo lắng với người lớn một chút, sao anh ấy có thể nghĩ đến việc này được chứ? Xong rồi, thực sự xong rồi, thế này thì quyết tâm nói ra sự thật của cô gặp rắc rối rồi.

Nhỡ đâu giao tiếp thất bại với anh chàng không hiểu tiếng người này thì phải làm sao, vậy thì kết cục của cô sẽ cực kỳ thảm sao? “Đang nghĩ gì thế?”

Mặc Tây Quyết thấy vẻ mặt thất thần của cô, ôm lấy cô vào lòng, “Không được phép nghĩ đến ông già đó.”

Lại thế nữa rồi. “Em đâu có."

Ngôn Tiểu Nặc bị anh ôm lên giường, trong tay cô còn cầm chiếc hộp, “Anh xem xem sửa thế nào rồi”

Trong chiếc hộp màu trắng sữa là một tấm vải màu vàng, chiếc điện thoại được đặt ở giữa.

“Không phải anh lại sai người khác đi làm một cái mới đấy chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc nhấc chiếc điện thoại lên ngắm đi ngắm lại, dường như tìm không ra một chút dấu vết sửa chữa nào, hơn nữa lại còn mới hơn chiếc trước đó rất nhiều.

Mặc Tây Quyết nhìn cô với ánh mắt lườm huýt, “Em không biết bảo dưỡng điện thoại sao?”

“Bảo dưỡng điện thoại? Đấy là cái gì?”

Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc trở nên tò mò và chờ đợi câu trả lời của Mặc Tây Quyết. Đó là làm mới định kỳ, kiểm tra, sửa chữa.”

Mặc Tây Quyết vừa trả lời vừa năm uể oải trên giường, tay lấy chiếc điện thoại chỉ cô, "Em xem, có phải trong màn hình nhìn tốt hơn không?”

“Đúng vậy, giống như vừa sản xuất ra vậy”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói, ngước đầu lên thấy đôi mắt tràn đầy toan tính của Mặc Tây Quyết. Cô bất giác toàn thân nổi da gà, “Anh muốn làm gì?”

“Thực sự muốn cảm ơn em.”

Mặc Tây Quyết đột nhiên nói, “Anh dự định sẽ mua lại đây truyền bảo trì của công ty đó. ”

“Mua lại?”

Ngôn Tiểu Nặc cau mày, sau đó chợt nhận ra, “Không phải là anh muốn...”

“Thông minh”

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết sáng lên nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, “Có được công nghệ tốt như vậy, không thể để mai một được.”

Trời ơi, trời ơi, ai giết cái kẻ trục lợi này đi! Nhưng đừng có đến tìm cô, cô vô tội. “Em bảo này, anh đừng có mà bán hàng giả đấy”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào hành động của anh rồi nhẹ nhàng nhắc nhở anh, “Bán đồ giả kết cục cuối cùng sẽ không hay đâu!”

Mặc Tây Quyết giống như người ngoài hành tinh nhìn cô vậy. “Em nghĩ anh làm gì, lẽ nào anh nói không đúng sao?”

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, biểu cảm của anh là kiểu gì vậy? *“A, may là có em nghĩ ra"

Mặc Tây Quyết bị thích thú bởi vẻ ngoài ngây thơ của của cô, “Anh chỉ muốn dùng nó để cải thiện chất lượng bảo trì sau bán hàng các sản phẩm điện tử của tập đoàn Đế Quốc mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”

Hoá ra là như vậy, được rồi, cô nhận cô đã sai. “Em xin lỗi."

Ngôn Tiểu Nặc rất thành khẩn xin lỗi, “Em nghĩ sai rồi”

“Thế mới ngoan”

Mặc Tây Quyết vứt điện thoại sang một bên, cảm thấy cô hôm nay rất đáng yêu, không cưỡng lại được rồi hôn cô. Lần nào cũng vậy, chỉ cần anh ở nhà, chỉ cần cô không ở trong thời gian đặc biệt, hai người không nói gì nhiều, anh sẽ cướp đoạt lấy cô. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay anh rất phấn kích. Mệt đến mức những ngón tay cũng không buồn động đậy, Ngôn Tiểu Nặc chỉ yếu ướt hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”

*4 giờ.”

Giọng nói của Mặc Tây Quyết lười biếng, mệt mỏi đến mức những ngón tay thon dài của anh vẫn còn đặt lên vòng eo cô, “Vừa hay có thế ngủ một giấc rồi cùng nhau đi hẹn hò.”

Ngôn Tiếu Nặc giả vờ như nghe không hiểu ý của anh, lập tức nhắm mắt vào và ngủ tiếp. Nhưng cô lại bị ngủ quên mất, cuối cùng trước 30 phút bộ phim trình chiếu thì cô cũng tới kịp. “Có chuyện gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc thấy rạp chiếu phim vẳng không một bóng người, rồi lại nhìn lên tấm vé, “Đâu có đi nhầm đâu, hơn nữa giờ đã đến giờ chiếu phim mà, thật không bình thường sao lại không có người chứ?”

Mặc Tây Quyết đeo một chiếc kính râm, ngước cằm lên: “Đó không phải là người sao?”

Ngôn Tiếu Nặc không vui nói: “Đó là nhân viên phục vụ! Em đang nói đến những khán giả khác."

“Vậy em hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết sao? Thật là ngốc”

Mặc Tây Quyết dắt cô đến quầy nhân viên. “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, bộ phim này chiếu vào thời gian này đúng không?”

Ngôn Tiểu Nặc đưa tấm vé cho nhân viên phục vụ, và lễ phép nói. Nhân viên phục vụ cầm lấy tấm vé rồi nhìn kỹ, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Đúng vậy, bộ phim sắp được chiếu rồi."

“Nhưng tại sao chỉ có hai người chúng tôi đến xem vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa nghĩ ra, “Lúc tôi đặt vé trên mạng, rõ ràng là bộ phim này rất hót mà, vé bán cũng còn lại vài tấm”

“Là như thế này, trưa nay, rạp chiếu phim của chúng tôi đã bị tập đoàn Đế Quốc mua lại rồi”

Nhân viên phục vụ cười và nói, “Ông chủ nghe nói tối nay tổng giám đốc Mặc sẽ đến thị sát, nên cố tình để rạp vắng”

Ngôn Tiếu Nặc bỗng nhiên đứng ngây người ra rồi quay sang nói với Mặc Tây Quyết: "Hóa ra trưa nay không về là vì...”

“Là vì anh đi làm tóc, buổi tối cùng em đi xem phim.”

Mặc Tây Quyết cắt ngang lời cô và nói một cách bình tĩnh. “Người đàn ông này thật chu đáo, cô gái cô có được người bạn trai này thật là tốt”

Nhân viên phục vụ cố liếc mắt nhìn trộm Mặc Tây Quyết vài cái, và nói với giọng ngưỡng mộ. “Được rồi”

Mặc Tây Quyết không muốn nói nhiều, khoác lên vai cô và bước vào lối xem phim bên trong. “Này! Không phải là đã nói rõ không được lãng phí tiên sao?”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn còn thấy sốc. Mặc Tây Quyết nói điềm đạm: “Nói về kiếm tiên thì anh biết rõ hơn anh rất nhiều, rạp chiếu phim này lớn nhất ở thành phố này, trong vòng nửa tháng vốn sẽ thu về gấp bội.”

“Nhưng người nhân viên phục vụ đó nói anh đến để thị sát, sao cô lại để chúng ta vào vậy”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn thấy khó hiểu. “Vì anh nói với họ, sau 9 rưỡi mới tới, trước 9 rưỡi không cần trống rạp."

Mặc Tây Quyết nói một cách rất đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.