Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 243: Chương 243: Nhìn không vừa mắt 




Ngôn Tiểu Nặc dường như vẫn nghĩ rằng đó là do mình nhận nhầm.

Cô xoay người chạy xuống lầu, người và xe qua lại nhộn nhịp trên đường, căn bản không có chiếc xe mà cô mới vừa nhìn thấy.

Xem ra là cô quá mệt nên hoa mắt.

Ngôn Tiểu Nặc đứng im một lúc mới lên lầu trở về phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ đến trường mầm non làm việc, Lục Đình theo tiến độ của cô giáo Từ, dạy bọn trẻ phác họa.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh nghe. Lần đầu tiên cô thấy Lục Đình đứng trên bục giảng giảng bài, dáng vẻ tao nhã tự nhiên của anh ta khiến bọn trẻ ngồi dưới nghe đều chống tay lên cằm chăm chú nhìn.

Sau một tiết học, Ngôn Tiểu Nặc thu lại bài tập, đúng lúc người vận chuyển đồ đến.

Ngôn Tiếu Nặc vội vã mang bọn trẻ ra sân chơi, Lục Đình thì lên lầu chấm bài tập.

Bất kể là bé trai hay bé gái, ánh mắt đều hướng theo bóng lưng Lục Đình, không nỡ rời xa.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất buồn cười, đôi mắt to chớp chớp, nói: “Thầy giáo Lục đi chấm bài tập cho các con, các con ngoan ngoãn ở đây chờ nhé, thầy ấy sẽ trở lại nhanh thôi”

Có một bé gái nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô giáo Ngôn, hôm nay con muốn ở lại ăn cơm thầy giáo Lục nấu”

“Con cũng muốn ăn!"

“Con cũng thế”

Nghe những giọng nói liên tục vang lên, Ngôn Tiểu Nặc vội vã nói: “Được, ở lại hết, chúng †a cùng nhau ăn cơm”

Bọn trẻ lúc này đều vui mừng hét lên, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc để cô đưa đi chơi.

Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời buổi sáng, cô đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn về phía cổng trường trống không.

“Cô giáo Ngôn, cô nhìn gì vậy?” Một bé trai kéo tay cô hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Cô giáo Ngôn hỏi con, vừa nãy con có nhìn thấy có người nào ở phía cổng kia không?”

Cậu bé lắc đầu: “Không có ạ”

Ngôn Tiếu Nặc khẽ ngơ ra, sau đó nhanh chóng định thân lại, khẽ mỉm cười nói với cậu bé: “Nào, cô giáo Ngôn mang con đi chơi nhé.”

Lẽ nào là do cô quá nhạy cảm? Tại sao lại luôn cảm giác có một ánh mắt đang lén lút nhìn mình?

Lại có một đứa bé khác muốn cô đến đẩy xích đu giúp, Ngôn Tiểu Nặc rất nhanh tạm gác lại cảm giác kỳ lạ đó.

Chỉ trong vài phút, giường đã được chuyển xong, Ngôn Tiểu Nặc sau khi sắp xếp ổn định cho bọn trẻ liền đi đến xem phòng ngủ mới.

Giường cũng là kiểu giường tầng như vậy, đều là đồ mới, đúng lúc này, hiệu trưởng đưa người mang chăn gối đi vào.

Ngôn Tiểu Nặc liền tiến tới giúp đỡ.

Sau khi sắp xếp xong, hiệu trưởng nhìn qua một lượt rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tất cả cũng coi như là bố trí xong hết rồi, chỉ còn tường là trông vẫn còn trống và đơn điệu quá."

Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy như vậy, cô mỉm cười nói: “Hay là như vậy, tôi đi làm một ít tranh cắt dán để dán lên tường.”

“Ý kiến này rất hay” Hiệu trưởng cười nói: “Làm mấy bức treo lên tường, cũng có thể khơi dậy hứng thú học tập của bọn trẻ.”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào: “Hiệu trưởng yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay.”

Cô nói xong liền ra khỏi phòng, hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của cô, khẽ lắc đầu.

Ngôn Tiểu Nặc trở về phòng làm việc, Lục Đình cũng đã chấm xong hơn một nửa bài tập, thấy cô bước vào, khẽ gật đầu: “Hiệu trưởng lại giao cho em nhiệm vụ gì vậy?”

“Phòng ngủ mới đã bố trí xong hết rồi, nhưng thiểu một vài bức tranh treo trên tường." Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Em cũng muốn tìm cho mình chút việc để làm” Lục Đình mỉm cười, khẽ gật đầu.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào trong ánh mắt nhưng không nói thêm gì, cô biết Lục Đình đang nghĩ gì, nhưng bây giờ trong lòng cô thấy rất hỗn loạn.

Lấy giấy màu hôm qua ra, cô bắt đầu tập trung vào làm tranh cắt dán.

Một bức là tranh cây cỏ chim chóc, một bức là tranh núi non sông nước, còn lại một bức là tranh trăm hoa đua nở. Lục Đình giúp Ngôn Tiểu Nặc dán những bức tranh này lên tường trắng, cả căn phòng trở nên sinh động hơn hẳn.

Ngoài ra, Ngôn Tiểu Nặc còn làm thêm vài hình cắt dán để cùng bọn trẻ dán lên tường.

“Đây là chuột Mickey, đẹp quá.”

“Còn có búp bê Barbie nữa.”

“Đây có phải là nữ hoàng băng giá không?”

Bọn trẻ vừa dán vừa xoa, không ngừng khen ngợi: “Đẹp quá.”

“Cô giáo Ngôn giỏi quá.”

“Con cũng muốn học, cô giáo Ngôn dạy con có được không?”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Được được được, cô dạy các con.”

Lục Đình cũng nói: “Vậy tiết sau chúng ta học cắt dán tranh và giấy nhé.”

“Vâng ạ" Bọn trẻ không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Nhưng thời gian nghỉ giải lao quá ngắn, Lục Đình đưa những đứa trẻ chưa được vui chơi thỏa mãn ra khỏi phòng để chuẩn bị vào lớp.

Ngôn Tiểu Nặc thì dọn dẹp qua phòng ngủ mới một lượt.

So với sự bận rộn của ngày hôm qua, mọi thứ ngày hôm nay đơn giản hơn nhiều, Ngôn Tiểu Nặc tan làm rất sớm.

Lục Đình nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Có cần anh đưa em về không?”

Ngôn Tiểu Nặc qật đầu: “Anh cũng tan làm rồi sao?”

“Ừm, buổi chiều anh không có tiết” Lục Đình nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không có việc gì làm” “Vậy thì tốt rồi, em thấy khá mệt, không muốn đi bộ.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói.

Dáng vẻ Lục Đình rất lo lắng: “Em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Không phải không khỏe, chỉ là hai ngày nay thấy hơi mệt thôi.”

Lục Đình nghĩ đến cô vừa mới khỏi bệnh nặng, lại phải chịu đựng giày vò, trong lòng lúc này chợt thấy nhói đau, anh ta nói: “Mấy ngày này anh sẽ đưa đón em, em chịu khó nghỉ ngơi nhé ”

“Vâng.” Ngôn Tiếu Nặc mỉm cười nói: “Vất vả cho anh rồi.”

“Dù sao thì chúng ta cũng sống trong cùng một tòa nhà, có gì mà vất vả với không vất vả.” Lục Đình cười nói: “Ngược lại là em đó, nếu như thấy không khỏe, nhất định phải nói cho anh biết ngay”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Yên tâm đi, em sẽ không sao đâu”

Lục Đình đưa Ngôn Tiểu Nặc về đến phòng trọ, sau đó anh ta liền đến siêu thị.

Chiếc Rolls Royce dừng lại trong hầm để xe, Lục Đình vừa xuống xe, một chiếc Bugatti màu đen dừng lại trước mặt anh ta.

Lục Đình dừng bước, nhìn qua cửa kính xe đang dần dần kéo xuống, là một gương mặt tuyệt đẹp.

Mặc Tây Quyết tháo kính râm xuống, Lục Đình chào hỏi trước: “Không biết là Tổng giám đốc Mặc có chuyện gì quan trọng?”

“Ngôn Tiểu Nặc là người phụ nữ của tôi” Mặc Tây Quyết nhìn sang bên cạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn vào tay Lục Đình: “Anh Lục đây có đôi tay tài hoa, giỏi mỹ thuật, biết nấu ăn, đây là việc tốt, chỉ là không biết an phận.”

Lục Đình không né tránh, bình thản nói: “Tổng giám đốc Mặc là đang muốn báo thù sao?”

“Tôi đã báo thù thì cậu cũng chỉ có thế nhận.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Huống hồ xử lý cậu cũng không phải việc gì khó cả.”

Lục Đình bình thản mỉm cười: “Dù như thế nào thì cô ấy cũng sẽ không quay về bên anh đâu”

Trong đáy mắt Mặc Tây Quyết lóe lên một tia lạnh băng, mở cửa bước xuống xe, khẽ ngước đầu nhìn Lục Đình, giọng điệu ngông cuồng tự cao tự đại: “Cô ấy sẽ quay về bên tôi và sẽ không nhìn cậu lấy một cái đâu."

Lục Đình thu lại nụ cười, nhìn Mặc Tây Quyết siết chặt nắm tay lại.

Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Nghe nói cậu rời nhà đi, đến tập đoàn Lục Thị cũng không quan tâm đến nữa, không có trách nhiệm của một người đàn ông, chả trách cô ấy không xem trọng cậu.”

“Việc của nhà họ Lục không cần phiên đến Tổng giám đốc Mặc” Lục Đình bình thản nói, đảo ngược lại tình thế: “Tôi ngược lại lại muốn xem, nếu như có một ngày, Tổng giám đốc Mặc bị nhà họ Mặc chối bỏ, anh có còn giữ được cái gọi là trách nhiệm đó không?”

Mặc Tây Quyết cười lạnh, trở về xe, vứt lại một câu: “Tay trái của cậu hôm qua chạm vào tay cô ấy, tôi nhìn không vừa mắt, cậu nói xem nên làm thế nào đây?”

Câu nói vừa dứt, một vài tên vệ sĩ mặc áo đen hiện ra từ trong bóng tối.

Ngôn Tiểu Nặc không hề biết gì về những điều này, cô chỉ cảm thấy thực sự mệt mỏi, thậm chí còn không tắm, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Cô ngủ rất say, đến khi tỉnh lại đã qua mấy tiếng đồng hồ.

Cô đứng dậy thay quần áo, cảm thấy đầu choáng váng.

Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ là nghĩ sức khỏe của bản thân gần đây rất kém, cần chịu khó nghỉ ngơi.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Ngôn Tiểu Nặc kêu lên một tiếng: “Là ai đó?” Ngôn Tiểu Nặc mở cửa ra, là Lục Đình, tay phải Lục Đình còn xách một hộp giữ nhiệt.

“Em tỉnh rồi à” Lục Đình nói: “Đúng lúc quá, anh vừa hầm canh, uống một chút nhé.”

Sau đó đưa hộp giữ nhiệt cho cô. Ngôn Tiếu Nặc nói một câu “Cảm ơn”, nhận lấy hộp giữ nhiệt, sau đó nói: “Vào ngồi một chút đi”

Lục Đình lắc đầu, cười nói: “Anh còn có việc, không vào được rồi, em ăn đi rồi sớm nghỉ ngơi”

Ngôn Tiểu Nặc thấy sắc mặt anh ta trằng bệch, gật đầu: “Nhìn sắc mặt anh không tốt, chịu khó nghỉ ngơi nhé.”

Lục Đình mỉm cười: “Anh biết rồi, em cũng vậy” Ngôn Tiếu Nặc gật đầu, xách hộp giữ nhiệt đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Lục Đình xoay người, giơ tay trái lên, cổ tay được băng bó bằng một miếng gạc, anh ta dùng tay phải chống vào tường, lông mày cau lại.

Ngày mai vẫn cần phải đến làm, nếu Ngôn Tiểu Nặc nhìn ra đầu mối, trong lòng cô chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.

Lục Đình bước vào phòng, gọi một cuộc điện thoại: “Hãy đến ngay bây giờ”

Ngôn Tiểu Nặc trở lại phòng mở hộp giữ nhiệt ra, một mùi hương bay lên, khiến nước miếng cô suýt chút nữa chảy ra ngoài.

Là canh gà đen kỷ tử, vừa bổ dưỡng, vừa bổ mắt.

Lục Đình thực sự rất chu đáo, hơn nữa rất khéo léo, chỉ tiếc là...Ngôn Tiểu Nặc thở dài, cô đổ canh ra bát rồi cầm lên uống.

Vẫn còn rất nhiều, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, để lại cho Lục Đình cũng được, dù sao thì cũng không thể để anh ta giải quyết việc xong về nhà lại phải vào bếp.

Cô ngồi đó chờ một lúc lâu, canh trong hộp giữ nhiệt gần như hết ấm rồi.

Ngôn Tiểu Nặc đem canh đi hâm nóng lại, sau đó mới đến gõ cửa phòng Lục Đình.

Đợi một lúc, Lục Đình mới ra mở cửa, nhìn thấy cô, anh ta sững lại: “Tiểu Nặc, muộn như vậy rồi, em có chuyện gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Anh nói là anh có việc nên em đã ngồi chờ một lúc, cũng đã đem canh đi hâm nóng lại rồi” Dừng lại một chút, sau đó cô lại nói tiếp: “Một mình em không ăn hết được, cũng không muốn anh vất vả, anh đừng bận tâm nhé.”

Lục Đình nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt màu hổ phách lóe lên như ngọc, anh ta nói: “Anh không bận tâm đâu, cảm ơn em”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, vậy em không phiền anh nghỉ ngơi nữa.”

Lục Đình nói với cô một câu: “Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Ngôn Tiểu Nặc nói xong mới quay về phòng.

Ngôn Tiểu Nặc đóng cửa lại, cô dựa lưng vào cửa, thở dài một hơi. Cô chỉ hy vọng bản thân mình có thể yên tâm một chút, hy vọng bản thân mình không phải nợ Lục Đình quá nhiều.

Lục Đình đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, nhìn món canh gà tam thất mình vừa nấu xong, khẽ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.