Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn ngậm miệng, người đàn ông này tức giận thật đáng sợ.
Xe đến dưới chân núi, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Từ lúc cô Toàn Cơ đến chỗ Adele tĩnh dưỡng, Phó Cảnh Thâm rời khỏi thành phố S, nói là đi tới khoa Y đại học Havard để học thêm.
Thì nhà họ Phó càng trở nên lạnh lẽo, viện sĩ Phó trong lòng bất ngờ, liền về học viện khoa học Kyoto, chắc là rất lâu nữa cũng không muốn quay lại.
Mặc Tây Quyết thấy cô đứng ở đó, lại không có ý đi tiếp về phía trước, sắc mặt cũng không mấy vui vẻ, lập tức liền trở nên căng thẳng: “Sao vậy? Có phải là khó chịu ở đâu không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, nói: “Em không sao, chỉ là nghĩ đến cô Toàn Cơ và Phó Cảnh Thâm mỗi người một phương trời, rồi cả ông chủ Phó...
Nhà họ Phó rộng lớn như thế, bây giờ chỉ còn lại một mình bà thị trưởng.
Mặc Tây Quyết trầm mặc một hồi rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Có thời gian anh sẽ đưa em đi Kyoto thăm ông chủ Phó“.
Anh lúc nào cũng quan tâm đến tâm trạng của cô, Ngôn Tiểu Nặc cười cười kéo lấy tay anh nói: “Mau, chúng ta mau đi xem xem”.
Mặc Tây Quyết không còn gì để nói, sau khi anh biết cô trúng độc, thì ngày nào cũng lo âu vô cùng, còn cô sau khi biết thì dường như còn vui vẻ hơn trước.
Bản thân thực sự không bằng cô bé mà anh đang nắm tay này.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đến, Adele và cô Toàn Cơ đang nói chuyện, thấy họ đến thì cô ấy cười cười đứng lên: “Cậu Hai, cô Ngôn, mọi người ngồi xuống trước đi, tôi đi chuẩn bị trà nước”.
Nhìn khí sắc cô Toàn Cơ đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt vốn dĩ hốc hác hiện cũng đã có chút tinh thần, cô ấy nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, em sao vậy? Sao nhìn sắc mặt lại kém như thế này?”
Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, đem đầu đuôi sự việc kể một lượt.
“Lẽ nào lại như thế!” cô Toàn Cơ vô cùng tức giận, gương mặt xinh đẹp tức giận đến mức khiến người ta đau lòng, “Vi Nhi sao có thể làm thế được!”
Giọng nói Mặc Tây Quyết mang theo sự hận thù khắc vào xương tủy, “Tiểu Toàn, em đừng hoảng, nghe kế hoạch của Ngôn Tiểu Nặc đã”.
Ngôn Tiểu Nặc nói với cô Toàn Cơ: “Kế hoạch của em đó là, trong buổi lễ giành giải Red Dot, bắt lấy Vi Nhi“.
“Cái gì?” Cô Toàn Cơ không hiểu ý của Ngôn Tiểu Nặc cho lắm.
“Trước mắt Vi Nhi đang ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng“. Ngôn Tiểu Nặc tỉ mỉ giải thích cho cô Toàn Cơ, “Vì thế, chúng ta phải xuất chiêu dụ rắn ra khỏi hang“.
Cô Toàn Cơ lúc này mới như hiểu ra, “Chị hiểu ý em nói, đây thực sự là một kế hoạch rất hay, chỉ có điều làm như thế này thì em quá nguy hiểm rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc lén lút nhìn gương mặt nhăn nhỏ của Mặc Tây Quyết một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ chuẩn bị trước, em sẽ nghĩ cách để dụ Vi Nhi xuất hiện, đến lúc đó bày bố thiên la địa võng, chỉ đợi Vi Nhi xa lưới“.
Cô Toàn Cơ nhìn Mặc Tây Quyết trầm mặc thì đã hiểu được ý nguyện của anh.
Xem ra hai người này cũng đã nói chuyện rất vất vả, tính cách bá đạo của anh Hai, đúng là khổ cho Ngôn Tiểu Nặc rồi.
Cô ấy lại thở dài một hơi: “Vậy thì chị sẽ toàn lực giúp em giành được giải Red Dot“.
Vi Nhi hiện tại không biết là đang đắc ý đến mức nào, nhưng nếu Ngôn Tiểu Nặc giành được giải Red Dot, thì cũng chứng tỏ trong giới thiết kế, cô ấy đã có được vị trí rất cao, Vi Nhi vì Mặc Tây Quyết mà từ bỏ thiết kế, nhưng giải Red Dot lại là thứ mà cô ta trước nay vẫn luôn mong muốn nhất.
Nếu thực sự như vậy, thì hai thứ mà Vi Nhi xem trọng nhất đều đã bị Ngôn Tiểu Nặc đạt được, với tính cách của cô ta, tuyệt đối không thể kìm được cơn tức giận ấy.
Ngôn Tiểu Nặc lấy ra bản thảo thiết kế của mình, đưa hai tay cho cô Toàn Cơ: “Cô giáo, xin chỉ giáo.
Hai người họ vẫn luôn là danh phận thầy trò, nhưng vì quan hệ với Mặc Tây Quyết, nên cô Toàn Cơ trước nay không để cho Ngôn Tiểu Nặc gọi mình là cô giáo.
Nhưng lúc này, Ngôn Tiểu Nặc lại gọi cô là “Cô giáo chứng tỏ nhiệm vụ lần này thực sự rất quan trọng.
Biểu cảm của cô Toàn Cơ vô cùng nghiêm túc, đón lấy bản thảo.
Cô ấy không chỉ từng giành giải Red Dot mà còn từng là chủ tịch hội đồng thẩm định giải thưởng, ý kiến của Ngôn Tiểu Nặc chắc chắc là con đường ngắn nhất để đến được giải thưởng.
Bản thân cô đã bao lâu không thảo luận với cô Toàn Cơ trên phương diện thiết kế? Bên cạnh có tài nguyên lớn như thế, nhưng cô lại không biết trân trọng.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, trong mắt mang theo sự hối hận.
Mặc Tây Quyết vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, rồi nói: “Đừng cảm thấy tiếc nuối”.
Chỉ một câu ấy, đã đánh tan phiền muộn trong lòng cô.
Ngôn Tiểu Nặc cùng với cô Toàn Cơ vào trong phòng thảo luận về bản thảo thiết kế, Adele đen trà nước vào trong rồi cũng mau chóng đi ra.
Adele bê theo chiếc khay trống rỗng, biểu cảm rất buồn rầu, rõ ràng đã biết chuyện của Ngôn Tiểu Nặc.
Lúc cô ấy nhìn thấy Mặc Tây Quyết vẫn trầm mặc ngồi đó, thì nước mắt đã rơi xuống rồi, “Ôi, sao lại gặp phải nhiều trắc trở như thế chứ!”
Mặc Tây Quyết vẫn trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, không nói câu nào.
Lúc Adele chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mặc Tây Quyết: “Adele, ở đây, có phải cô sẽ cảm thấy rất bí bách không?”
Adele kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết.
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết vẫn bình thản như thế, nhưng lời nói nói ra lại mang theo sự lo lắng.
“Cậu Hai, ý anh là gì?” Adele nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Tây Quyết trầm mặc nửa ngày rồi nói: “Tôi nghĩ, có nên chuyển cô đến một chỗ khác không.”
“Không cần đầu!” Adele vội vàng nói, “Tôi đã ở đây mười mấy năm rồi, trông nom những thứ công chúa để lại, những thứ này, không thể chuyển đi.
Mặc Tây Quyết hiểu rõ.
Mỗi thứ đồ của mẹ đều quý giá vô cùng, khó tránh khỏi có người ngấp nghé.
“Mỗi này cô ở đây, lớp sơn ẩn bên ngoài vẫn tốt chứ?” Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi.
Giọng nói Adele cũng trở nên nghiêm túc, “Mỗi ngày tôi đều đi ra kiểm tra, cậu chủ yên tâm, ở đây mọi việc đều ổn”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, nói: “Nếu có tình hình cấp bách, nhất định phải mở mật đạo rời đi!”
Adele sửng sốt, “Cậu chủ...”
Mặc Tây Quyết quả quyết lắc lắc đầu, “Adele, cô hiểu ý tôi nói, đồ đạc là thứ vô chi, con người mới là mạng sống“.
Adele cúi thấp đầu, trầm lặng.
Trong căn phòng, Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ trao đổi rất sôi nổi.
“Hoa chỗ này em thấy nên đặt trên vai thì sẽ đẹp hơn.
“Phần eo có cần thu chặt lại một chút không?”
“Để em xem xem... Ngôn Tiểu Nặc đưa tờ giấy ra xa một chút, dựa vào ảnh sáng mặt trời nhìn một cách tỉ mỉ.
Cô Toàn Cơ mỉm cười, quay người bê cốc sữa nóng lên uống một ngụm, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Ngôn Tiểu Nặc.
“Em cảm thấy như thế này là được rồi”. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, nói ra ý kiến của bản thân, “Nếu thu chặt hơn thì sẽ rất kén người mặc.
Cô Toàn Cơ cười nói: “Nếu mọi người đều có thể mặc nó thật đẹp thì cũng là một loại thành công“.
Ngôn Tiểu Nặc cười dịu dàng đáp lại, quả nhiên, cô và cô Toàn Cơ có ý nghĩ giống nhau.
Hai người lại thảo luận một số chi tiết trang trí, ví dụ như gắn bao nhiêu viên đá,
gắn hết hay chỉ là điểm xuyết vân vân.
Thảo luận một hồi, sau đó Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ ngồi trên ghế bập bênh nói chuyện phiếm.
Phụ nữ ở cùng nhau chủ đề nói chuyện ngoài quần áo, trang sức, túi xách, còn có vấn đề tình cảm mỗi người.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi: “Em thấy mấy ngày này khí sắc chị đã tốt lên rất nhiều, ở đây thoải mái lắm đúng không“.
Nụ cười của cô Toàn Cơ dưới ánh mặt trời có chút mơ hồ không trân thật, “Ở đây, không phải nghĩ ngợi điều gì, điều tốt điều xấu, đều không cần nghĩ, lại có Adele nói chuyện cùng chị, tâm trạng hồi phục rất nhanh“.
Ngôn Tiểu Nặc cười nắm lấy tay cô ấy: “Thấy chị như thế này, em yên tâm nhiều rồi“.
Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng thở dài, nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc: “Em ấy, lại đem nguy hiểm áp lên người mình, thật không biết tại sao anh Hai lại đồng ý”.
Nghĩ đến Mặc Tây Quyết, nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc nhạt đi một chút: “Sao em lại không biết anh ấy lo lắng? Chỉ là nếu không làm như thế, thì làm sao có thể mau chóng khiến cho Vi Nhi xuất hiện?”
Độc trong người cô không thể đợi, một khi ảnh hưởng đến đứa con, thì chỉ sợ đến lúc đó lại là đau đớn đến tận tâm can.
Cô Toàn Cơ hiểu rất rõ, Ngôn Tiểu Nặc đang mang thai không thể chết, nếu con của cô có vấn đề gì, thì bố cô nhất định sẽ ra tay giết người.
“Cái này cho em“. Cô Toàn Cơ thảo một miếng ngọc trên cổ xuống, đeo lên cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn miếng ngọc bội trong suốt, dưới ánh mặt trời, không có một chút tạp chất nào.
“Ngọc bội tốt như thế này, cho em?”
Cô Toàn Cơ cười nói: “Cho em thì em đeo lên, đừng tháo xuống”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Em vừa đeo thủy tinh, vừa đeo ngọc bội, thấy giống như ông chủ bán đồ ở đầu ngõ“.
Cô Toàn Cơ cười lớn.
Âm thanh giòn tan truyền đến tai Mặc Tây Quyết, khỏe môi anh khẽ giật giật, hai người này nói chuyện vui vẻ thế, để anh một mình ở ngoài này không hỏi han lấy một câu.
Một người là người phụ nữ của anh, một người là em gái anh, hai người lại vất anh như thế.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ một tiếng, cửa bị anh đẩy mở.
“Ây da!” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Mặc Tây Quyết cau mày: “Em hét cái gì?”
Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy lồng ngực kinh ngạc còn chưa bình ổn, cô nói: “Anh dọa chết em rồi”.
“Anh còn chưa bị em hét cho giật mình thì em lại bị giật mình trước à“. Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ, biểu cảm rất không vui.
Cô Toàn Cơ lập tức cảm thấy chẳng lành, chuẩn bị cao chạy xa bay, “A, em phải đi giúp Adele, hai người từ từ nói“.
Nói xong, cô ấy lập tức đi ra.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng của cô Toàn Cơ, nói lớn: “Mặc Tây Quyết, anh là cái đồ không có nghĩa khí“.
Cô Toàn Cơ quay đầu cười một cái, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp vô cùng tươi sáng, “Đồ đệ ngoan, cô giáo thật sự có việc nhé“.
Ngôn Tiểu Nặc không còn lời nào để nói.
Mặc Tây Quyết liền ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng nói: “Vừa rồi nói chuyện vui lắm đúng không?”
Có dùng ngón chân để nghĩ cũng biết người đàn ông đang ôm cô lại bắt đầu có chút không đúng rồi, nếu mà cô gật đầu thừa nhận thì cái mặt kia của anh sẽ đẹp không khác gì cái đít nồi.
“Cũng tạm“. Ngôn Tiểu Nặc dùng thái độ trung lập.
Mặc Tây Quyết cũng chẳng đếm xỉa đến câu trả lời thừa thãi ấy của cô.
Ngôn Tiểu Nặc thương lượng với Mặc Tây Quyết: “Em ở đây mấy hôm có được không?”
Mặc Tây Quyết còn chẳng thèm nhìn cô, “Không được“.
“Tại sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi lại, sau đó chiêu vòng vo, “Không thì, anh và em ở lại đây mấy hôm?”
Câu trả lời nhận được vẫn là: “Không được“.
Lần này đến lượt Ngôn Tiểu Nặc không vui rồi.
Mặc Tây Quyết day day nhất đường, bất lực hỏi: “Tại sao nhất định phải ở đây?”