Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 176: Chương 176: Sau này gọi tôi là Phó Cảnh Dao




Ngôn Tiểu Nặc đáp lại nhỏ nhẹ: “Em biết rồi.”

Mặc Tây Quyết thấy cô xuống xe rồi bước vào trong nhà, rồi lấy tai nghe Bluetooth ra giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc: “Bảo vệ cô Ngôn, có vấn đề bất thường gì lập tức báo cho tôi.”

Anh nhìn cô bước vào phòng khách của nhà họ Phó rồi mới rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc bước vào phòng khách, Phó học giả thấy cô tới, cười rồi vẫy tay với cô: “Uyển Cừ à, đến đây, đến đây ngôi nào.”

Phó học sĩ mỉm cười và gật đầu với cô, bà Phó nhanh chóng rót trà cho cô, chỉ có môi Phó Cảnh Thâm sắc mặt ủ rũ đứng phía sau Phó học sĩ.

Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Phó Cảnh Thâm, cô chào hỏi Phó học giả và bà Phó trước, rồi mới ngồi xuống đối diện trước bà Phó.

“Ông Phó, cháu xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc xin lỗi trước rồi sau đó mới nhẹ nhàng nói, “Cảnh Dao đỡ hơn chút nào chưa ạ?”

Phó học giả thở một hơi dài và nói: “Nó vẫn nhốt mình trong phòng, haizz..” Trong ánh mắt của Phó học giả hiện lên chút đau lòng, nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Ta biết đây không phải là ý của cháu, ta cũng không muốn làm khó cháu, chỉ là xảy ra việc này, nên nói rõ với Cảnh Dao một tiếng được không”

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ và đồng ý: “Ông Phó nói rất đúng ạ, cháu đến tìm Cảnh Dao nói chuyện chút ạ”

Bà Phó liền đứng dậy, đi trước đưa Ngôn Tiểu Nặc đến phòng của Phó Cảnh Dao.

Trên đường tới phòng, Ngôn Tiểu Nặc hỏi bà Phó, “Dì à, Cảnh Dao cô ấy..."

Bà Phó thở một hơi dài, năm chặt lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc nói: “Uyến Cừ, Cảnh Dao là đứa thắng tính, xử lý mọi việc cũng không suy xét, mọi người trong nhà đều không hề nhắc đến tên cháu và Mặc Tây Quyết, ta thực sự không hiểu, sao đứa trẻ này từ đâu mà biết được chuyện này?”

Trước đó Ngôn Tiểu Nặc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe thấy bà Phó nói vậy thì cô đã đoán ra đó là ai rồi.

“Dì à, Cảnh Dao là người khá ngây thợ, lại trong giai đoạn đặc biệt này, khó tránh khỏi việc nghe theo lời của người khác, dì phải để mắt tới cô ấy nhiều một chút mới được.” Những lời cô nói đều là thật lòng, cô mím môi rồi nói tiếp, “Chút nữa cháu sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Bà Phó gật đầu, trong nháy mắt đã tới phòng của Phó Cảnh Dao.

Ngôn Tiểu Nặc đang định lên lâu thì bà Phó kéo cô lại, trong ánh mắt của bà Phó tràn đầy lo lắng: “Uyến Cừ ta sợ tâm trạng của nó không tốt, chúng ta cùng khuyên nó, nói cho nó hiểu, có lẽ nó sẽ tốt hơn”

“Lễ nào Cảnh Dao còn có vấn đề khác nữa sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhẹ.

Bà Phó gật đầu, "Ban đầu Mặc Tây Quyết không đồng ý tới, việc này chúng ta đều biết, mọi người trong nhà đều thở nhẹ nhõm, nếu đúng như vậy sẽ giữ được thể diện cho nhà họ Phó.” Ngừng lại một chút bà Phó nói tiếp, “Nhưng nó lại có thể không nói câu gì mà có thể dụ Mặc Tây Quyết đến đây, điều này khiến ta rất lo lắng. Nam nữ yêu nhau, vốn dĩ là việc hai người thích nhau và đến với nhau tự nguyện, ta không muốn nó vì điều này mà mất đi lý trí”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy những điều này trong lòng cô thấy rùng mình bất giác nhìn vào cánh cửa đang đóng kín, mím đôi môi và nói: “Dì Phó, những điều dì nói cháu đều hiểu, lo lắng của dì cháu cũng hiểu, cháu sẽ cố hết mình ”

Bà Phó gượng cười rồi gật đầu, “Trách ta thường ngày bận, quan tâm đến nó khá ít...

Thật thương cho tấm lòng cha mẹ, con cái xay ra chuyện, trách nhiệm đều đổ lên mình đầu tiên.

Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay của bà Phó dịu dàng an ủi: “Dì Phó, trước đây cháu nghe dì nói qua, Cảnh Dao là một cô gái mạnh mẽ kiên cường, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu ạ”

Bà Phó lại thở dài một tiếng nói: “Mong là như vậy."

Ngôn Tiểu Nặc võ về lên bàn tay của bà Phó nói: “Vậy cháu đi khuyên Cảnh Dao đây”

Nói rồi, cô bước lên cầu thang, rồi đến trước cửa phòng của Cảnh Dao.

Cánh cửa phòng đóng chặt lại, Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, rồi khẽ gõ cửa phòng Phó Cảnh Dao.

Bên trong phát ra giọng nói bực tức của Phó Cảnh Dao: “Không phải đã nói đừng có đến làm phiền tôi nữa rồi mà? Đến từ đâu thì hãy về chỗ đó đi!”

Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ: “Cảnh Dao, là tôi đây, Ngôn Uyển Cừ”

Trong căn phòng trầm mặc một chút, rồi một tiếng,cười kỳ lạ vang lên: “Cô đến đây làm gì? Đến để xem bộ dạng xấu xí của tôi hay đến để khoe chiến thắng?”

Ngôn Tiểu Nặc không để tâm những lời nói kích bác của cô rồi tiếp tục nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút.”

“Giữa chúng ta không có gì để nói cả!” Cách một cánh cửa mà giọng nói của Phó Cảnh Dao rất sắc bén và giận dữ, “Coi như Phó Cảnh Dao tôi không có mắt, không nhìn ra cô làm nhiều điều xấu sau lưng tôi!”

Ngôn Tiểu Nặc bất lực thở một hơi dài, nhưng cũng phải nhẹ nhàng nói: “Cảnh Dao, thực sự tôi muốn nói chuyện với cô, dù cô có...”

Lời cô chưa kịp nói xong, cánh cửa đột nhiên mở ra, Phó Cảnh Dao xuất hiện trước mặt cô.

Đầu tóc rối bù, đôi mắt tràn đầy oán hận, lớp trang điểm còn sót lại đã bị nước mắt cuốn trôi đi, điều đáng sợ nhất là cô đang mặc một chiếc váy ngủ, đột nhiên đứng ở cạnh cửa, khiến Ngôn Tiểu Nặc làm cho hốt hoảng.

Phó Cảnh Dao cười khẩy: “Giờ trông tôi người không giống người ma không giống ma cô hài lòng chưa? Đâu như cô ăn mặc xinh đẹp như vậy chắc Mặc Tây Quyết tốn không ít tiên phải không?”

Ngôn Tiểu Nặc đứng thẳng người lên, thay đổi giọng nói nói nhẹ nhàng: “Hôm nay tôi đến đây đế nói chuyện với cô, không phải nghe cô chửi mắng tôi ”

“Ha ha, trách móc cô?” Phó Cảnh Dao cười khẩy vài

tiếng rồi nói, “Cô tự làm những việc không ra gì giờ lại sợ người khác nói cô sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt một cái: “Phó Cảnh Dao, tônghe dì Phó nói, cô là một cô gái mạnh mẽ kiên và dũng cảm, từng sống ở Mỹ bao nhiêu năm như vậy, sao lại để sự đả kích ngày hôm nay khiển cô lại tiều tụy như vậy?”

Phó Cảnh Dao nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc với vẻ tự hào, rồi lại nhìn vào dáng vẻ luộm thuộm của cô, rồi lại nghĩ đến cảnh tượng Mặc Tây Quyết và cô ôm hôn nhau, từng cơn phẫn nộ trong người cô bộc phát ra, giơ tay túm lấy cổ cô, ánh mắt đáng sợ.

Ngôn Tiểu Nặc túm chặt lấy tay của Phó Cảnh Dao, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu tôi có chết ở đây, không chỉ có cô, gia đình nhà họ Phó của cô cũng không xong đâu!”

“Cô còn dám đe dọa tôi!” Phó Cảnh Dao tức giận giơ một cánh tay khác lên.

“Phó Cảnh Dao, cô tự đưa tay lên ngực mà tự hỏi bản thân, cô chưa từng hãm hại tôi sao?” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nói lên, “Lúc ở trong căn phòng nhỏ Phẩm Hiên”

Ánh mắt của Phó Cảnh Dao hơi nao núng, từ từ buông cô ra, giọng nói như gió thổi băng trôi: “Đúng vậy, lúc đó là tôi hại cô, nhưng cô thì sao, cô và Mặc Tây Quyết từ khi nào đã ở cùng nhau rôi?”

Ngôn Tiểu Nặc mím đôi môi lại, nói khẽ: “Trước khi vào trường đại học S, chúng tôi đã ở cùng nhau rồi ”

Lúc đó cô cuộc sống của cô giống như sống trong địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thế bị đuổi, nếu như sau này không phải nhờ vào niềm tin của bà ngoại, cô sớm đã muốn trốn thoát rồi tự sát rồi.

Phó Cảnh Dao quay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Sao cô lại không chịu nói với tôi là cô và

Mặc Tây Quyết đã ở cùng nhau, nếu như lúc đó cô nói với tôi, tôi sẽ không tranh với cô, tôi cũng sẽ không phải dấn sâu như thể này, đến mức như ngày hôm nay!”

Hàng lông mi dài đen của Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp, từng giọt nước mắt tuôn ra, nói nhẹ nhàng: “Cảnh Dao, cô

nên biết rằng, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, mỗi người đều có lý do bắt buộc để kiên trì, không phải tôi không muốn nói với cô, mà là tôi không thể nói ra"

Ngôn Tiểu Nặc đau lòng nhắm mắt lại và nói: “Cảnh Dao, tôi không muốn làm hại cô.”

“Lấy cớ!" Phó Cảnh Dao nói lên hai từ, “Là cô không lỡ với Mặc Tây Quyết, cô yêu anh ta, cô sợ sau khi tôi biết cô sẽ có thêm một đối thủ!”

Ngôn Tiểu Nặc bị những lời nói của cô làm cho sốc, cô không lỡ Mặc Tây Quyết sao?

Cô không tìm được lý do nào để thuyết phục bản thân, chỉ im lặng không nói gì.

Phó Cảnh Dao cười khẩy, giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, trong giọng nói hiện lên sự thất vọng, “Đã đến bước này rồi, cô còn không muốn nói sự thật cho tôi biết, tôi thật sự đã nhìn nhäm người rồi”

Ngôn Tiểu Nặc kéo lấy cánh tay của Phó Cảnh Dao, cuối cùng nói lên: “Cảnh Dao, xin cô tin tưởng tôi, không phải tôi cố ý muốn là tổn thương cô đâu, tôi thực sự xem cô như là bạn thân!”

“Vậy cô nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao!” Phó Cảnh Dao giật tay cô ra, đôi mắt trợn lên, “Tôi nói ra cảm nhận trong lòng, nói ra dự định của tôi, nhưng còn cô thì sao? Cô luôn che giấu tôi, từ ngày đầu tiên tôi quen biết cô, tôi đã biết cô có rất nhiều tâm sự, nhưng cho đến ngày hôm nay, cô vẫn như vậy, Ngôn Uyển Cừ, mượn lời của cô, tôi

cũng rất muốn tin cô, nhưng xin cô cho tôi một lý do để tôi tin cô!"

Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt lại, nước mắt cứ chảy dòng dòng.

Nếu như Phó Cảnh Dao chưa từng hại cô, nếu như ngay từ đầu Phó Cảnh Dao không nói những lời nói ác ý với cô, cô thực sự muốn nói hết những tâm sự bí mật giấu kín trong lòng cho cô ấy nghe.

Bí mật đó, cô định tự mình nói cho Mặc Tây Quyết, chứ không phải để cho Mặc Tây Quyết biết được từ miệng của người khác.

Ngôn Tiểu Nặc cứ như vậy trâm mặc nhìn Phó Cảnh Dao rồi nói khẽ một câu: “Cảnh Dao, nhất định phải có một lý do thì cô mới tin tôi sao?”

Cơ thể Phó Cảnh Dao run lên, tay bám lấy cánh cửa, những ngón tay vì dùng lực mà trở lên trắng bệch.

Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt kiên định của cô, đột nhiên khoé môi khẽ nhếch lên, khoé môi hiện lên ý cười đau đớn.

Phó Cảnh Dao buông tay ra, từ từ rồi đóng cửa lại: “Ngôn Uyển Cừ, sau này mời gọi tôi là Phó Cảnh Dao.”

Cô nói xong cánh cửa liền bị đóng lại.

Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, không biết đứng bao lâu, trong lòng có nỗi khổ khó nói, hoá ra đây chính là tình bạn, có điều cô hận bản thân cũng được, cô vẫn tiêu tuy như vậy.

Cuộc nói chuyện ngày hôm nay đã thất bại, Ngôn Tiểu Nặc không biết nên đối mặt với ông Phó học giả thế nào, người mà luôn tin tưởng và bảo vệ cô, và bà Phó người luôn hy vọng tuyệt đối vào cô.

Vì vậy khi đối diện với họ, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cúi đầu xuống trầm mặc.

Phó học giả chỉ ngẩng mặt lên trời thở dài một hơi, rồi ông Phó dìu ông ra vườn sau.

Bà Phó lần này chỉ nhìn cô một cái, cúi đầu lau những giọt nước mắt rồi đi thăm Phó Cảnh Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.