Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 191: Chương 191: Tìm việc đã khó lại càng khó




Mặc Tây Quyết lại lạnh lùng nói: “Còn ngơ ra đó làm gì? Muốn bị đuổi sao?"

Mấy người phụ nữ kia lập tức quỳ xuống. Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy âm thanh đầu gối đập xuống đất, bị dọa tới nỗi lui về sau một bước.

"Thật xin lỗi, cô Ngôn, cô hãy tha thứ cho tôi!"

"Thật xin lỗi, là tôi đã nói sai"

"Thật xin lỗi, cô Ngôn, tôi không nên nói như vậy, cầu xin cô tha thứ.

Từng lời xin lỗi đều mang theo vẻ chân thành, Ngôn Tiểu Nặc thật sự không quen như vậy, vội vàng giơ tay lên nói: "Tất cả mọi người hãy đứng lên đi."

Nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc nói vậy, mấy người phụ nữ mới dám đứng lên.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thực sự không thú vị, nói với Mặc Tây Quyết: "Em đi đây, em sẽ nhanh chóng rời khỏi căn hộ của Lục Đình."

Mặc Tây Quyết vô cùng thờ ơ buông cô ra, không nói gì, trực tiếp lướt qua cô đi vê phía trước.

Ngôn Tiểu Nặc ngây người nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh bước vào thang máy.

Mặc Tây Quyết cũng đi thang máy xuống tầng dưới sao? Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thầm suy nghĩ, dù sao anh cũng giúp mình giải vây, mặc dù cách thức giải vây có hơi mạnh bạo.

Cô suy nghĩ, nhẹ nhàng nói với anh: "Cảm ơn anh đã giúp em."

Mặc Tây Quyết cười lạnh: "Chỉ là tôi không muốn người khác bàn tán chuyện riêng của mình thôi, em đã Suy nghĩ nhiều rồi."

Ngôn Tiểu Nặc lập tức im miệng. Bây giờ anh với cô như nước với lửa, nói gì với anh cũng đều là tự rước lấy bực mà thôi.

Xuống đến phòng khách của tầng một, Mặc Tây Quyết đi ra ngoài trước, Ngôn Tiểu Nặc đi theo phía sau.

Nhân viên tiền sảnh thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trời ạ, không lẽ Tổng giám đốc đã quay lại với cô Ngôn rồi? Nhưng có vẻ không giống lắm nhỉ.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết lên một chiếc xe sang trọng đi mất, còn cô lại chỉ có thể một mình đứng bên đường đợi xe.

Đây đúng là chênh lệch mà, haizzz...

Ngôn Tiểu Nặc gọi điện thoại cho Linh Tử: “A lô? Linh Tử à?"

Giọng nói kích động của Linh Tử lập tức vang lên: "Tiểu Nặc! Cậu có khỏe không?”

"Tớ vẫn ổn." Ngôn Tiểu Nặc nói ngắn gọn với Linh Tử: "Linh Tử, không sao rồi. Mặc Tây Quyết đã đồng ý sẽ không chấm dứt dự án Liên Sơn, cậu yên tâm đi."

Linh Tử thở dài một tiếng: "Cám ơn trời đất, dọa chết tớ rồi, chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết. Đúng rồi, Tiểu Nặc, cậu thuyết phục anh ta thế nào vậy?"

Ngôn Tiểu Nặc bị Linh Tử hỏi tới, chỉ mơ hồ nói một câu: "Tớ nói với anh ấy, anh ấy cũng đồng ý rồi"

"Là như vậy sao?" Linh Tử rõ ràng không tin. Hai người cũng đã trở nên như vậy, sao có thể vừa nói đã đồng ý ngay: "Tiểu Nặc, cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao." Ngôn Tiểu Nặc nói: "Cậu mau chóng thông báo tin tức này cho mọi người đi, tránh để mọi người phải lo lắng sốt ruột."

Linh Tử thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn truy hỏi đến cùng liên nói: "Tớ biết rồi, lập tức đi ngay đây." Dừng một chút, giọng nói Linh Tử tràn đầy quan tâm: "Nếu như cậu có chuyện gì cần tớ giúp thì nhất định phải nói với tớ đấy!"

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ấm áp, nói với cô ấy: " Được, bây giờ tớ còn có việc, cúp trước đây, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp."

Linh Tử lúc này mới cúp máy, trên mặt lại không có chút vui mừng.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn không biết gì cả, xe bus vừa đến thì cô cũng lên xe. Đã rất lâu rồi cô không đi bus, đột nhiên phải đi liền cảm thấy có chút không quen.

Lúc cô ngồi xe bus có một thói quen đó là nếu như đường xa thì chỉ thích ngồi ghế cuối, nhìn ngắm người và phong cảnh dọc đường. Như vậy thì sẽ không còn nôn nóng vì đường xa nữa.

Cô tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, dựa người vào cửa số, đau nhức trên người cuối cùng cũng được thả lỏng.

Khi xe bus đi đến chỗ căn hộ của Lục Đình thì đã là nửa tiếng sau, cơ thể cô cũng đã được nghỉ ngơi thoải mái. Lúc này cô mới nhớ ra mình đến mà quên không nói cho Lục Đình một tiếng, anh ta vẫn còn đang đi mua kính viễn vọng!

Ngôn Tiểu Nặc vỗ vỗ trán, sao cô lại ngốc như vậy chứ

Trở lại căn hộ của Lục Đình, Ngôn Tiểu Nặc phát hiện Lục Đình vẫn chưa về. Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng tốt, nếu không cô cũng không thể giải thích với Lục Đình cô đi làm cái gì.

Mặc Tây Quyết bảo cô mau chóng dọn ra khỏi nơi này, nếu như cô còn trì hoãn quá lâu, bên phía Liên Sơn kia sẽ không cứu nổi.

Cô thừa dịp Lục Đình còn chưa quay về, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

Đồ đạc vốn dĩ còn chưa lấy ra, vẫn còn để nguyên trong vali. Ngôn Tiểu Nặc để lại cho Lục Đình một tờ giấy, trực tiếp kéo vali rời khỏi căn hộ.

Trước kia Mặc Tây Quyết đưa cho cô một cái thẻ bị cô để lại ở biệt thự Hãng An, trên người cô bây giờ cũng chỉ có mấy triệu tiền mặt, lại quay trở về cuộc sống nghèo khổ như xưa.

Cũng may Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải là loại người không chịu nổi khổ cực, cô nhanh chóng tìm được một căn phòng tiện nghi.

Chủ nhà là một dì trung niên mặt mũi hiền lành, Ngôn Tiểu Nặc lại càng vui mừng hơn, xem qua phòng rồi đàm phán giá tiền. Sau khi thanh toán tiền thuê phòng, cô lập tức bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.

Bà chủ nhà vừa cầm tiền đi xuống dưới tầng đã bị mấy người vệ sĩ mặc đồ đen cản lại, dọa bà ấy suýt nữa báo cảnh sát.

"Chào bà, bà yên tâm, chúng tôi sẽ không làm bà bị thương." Người vệ sĩ đi đầu giải thích: "Cậu chủ của chúng tôi muốn dặn dò bà vài câu”

Bà chủ nhà vẫn chưa hết hoảng hốt: "Tôi không quen biết cậu chủ nhà mấy người."

Giọng tên vệ sĩ vô cùng lạnh lùng: "Bà không cần biết cậu chủ của chúng tôi, chỉ cần làm theo là được."

Nói xong, đám vệ sĩ liền tách ra thành một lối đi, phía cuối đường là một vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng cạnh chiếc xe sang trọng.

Chân của bà chủ nhà vẫn còn hơi run rẩy, giọng nói của người vệ sĩ lại vang lên: "Bà chủ nhà, mời, cậu chủ của chúng tôi đợi bà trong xe"

Bà ấy không còn cách nào khác đành đi đến bên cạnh chiếc xe sang trọng kia. Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, để lộ nửa khuôn mặt đeo kính đẹp trai võ cùng.

Bà chủ nhà không ngờ cậu chủ này lại đẹp trai như vậy. Sống mũi này, khuôn mặt này, đôi môi này, đẹp trai quá đi mất!

"Tôi không phải gọi bà đến để cho bà ngây người ra ngắm!" Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết khiến cho bà chủ nhà giật nảy mình.

Mặc dù tính tình không tốt, nhưng giọng nói lại vô cùng quyến rũ.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi: "Người phụ nữ vừa rồi thuê nhà của bà, bà lấy của cô ấy bao nhiêu tiên phòng?"

Bà chủ nhà khôi phục tinh thần, đưa ra ba đầu ngón tay, nói: "Mười triệu, hai tháng."

Mặc Tây Quyết hơi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc cửa sổ kiểu cũ u tối đang đóng chặt, không nói gì thêm, cho xe trực tiếp rời đi.

Đám vệ sĩ cảnh cáo bà: "Chuyện ngày hôm nay không cần nói cho cô gái đã thuê phòng biết."

Bà chủ nhà nào dám không đồng ý, gật đầu liên tục: "Mấy người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói."

"Cậu chủ nhờ bà chäm sóc cô ấy cho thật tốt." Người vệ sĩ đưa một chiếc phong bì cho bà chủ nhà: "Hy vọng bà sẽ tận tâm tận lực."

Bà chủ nhà nhìn chiếc phong bì, mắt lập tức sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Được, được, tôi giỏi nhất là chăm sóc cho người khác."

Đám vệ sĩ thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, lập tức rời đi.

Bà chủ nhà đứng ở bên đường cúi đầu nhìn phong bì trên tay, còn chưa khôi phục lại tỉnh thân, mãi lâu sau mới nói một câu: "Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?"

Ngôn Tiếu Nặc sắp xếp xong đồ đạc liên ăn một chút đồ, đếm đếm lại tiền trong ví, thấy chẳng còn bao nhiêu.

Mặc dù Mặc Tây Quyết không nói thẳng muốn đuổi thực tập sinh là cô, nhưng cô cũng không muốn trở về tập đoàn Đế Quốc nữa.

Không có tiền, cô chỉ có thể tự ra ngoài tìm việc làm.

Nhưng ra ngoài tìm việc làm thì làm gì có thời gian quan sát Ngôn Uyển Cừ, làm sao có thể cứu được bà ngoại cơ chứ?

Ngôn Tiểu Nặc quả thực rất lo lắng, nhưng lo lắng cũng chỉ là lo lắng, cô không thể ở mãi chỗ này không làm gì cả. Trước tiên đi ra ngoài xem thử một chút, nếu như có thể tìm được một nơi nhàn rỗi chút thì tốt quá, tốt nhất là có thể làm việc tại nhà.

Chỗ này cũng cách nhà của Ngôn Uyển Cừ rất gân, có điều không thể để cho Ngôn Uyển Cừ phát hiện mình đang ở nơi này. Cô quấn khăn, đội mũ rồi đeo kính, sau đó soi vào gương nhìn thử, chính cô cũng không nhận ra mình là ai.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn muốn tìm một công việc liên quan đến ngành của mình, thiết kế quảng cáo hoặc là thiết kế mặt bằng đều được.

Nhưng bây giờ những công việc nhàn rỗi thực sự rất khó tìm, hơn nữa cả ngày đều phải ở công ty. Ngôn Tiếu Nặc nghĩ đến bà ngoại, đành phải từ bỏ.

Cô gần như chạy đi chạy lại cả một buổi chiều nhưng cũng không tìm được công việc nào hài lòng. Cuối cùng thật sự vừa mệt vừa đói không thể cổ nổi nữa, cô liên ghé vào quán ven đường gọi cho mình một bát mì.

Điện thoại đúng lúc đó vang lên, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thì thấy là một số lạ, cô bấm nút nghe.

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào: "Xin hỏi cô là cô Ngôn Tiểu Nặc sao?"

“Là tôi”

"Xin chào cô Ngôn, cô có còn nhớ giám đốc Trương không? Tôi là thư ký của ông ấy."

Là giám đốc Trương của công ty game đó sao? Ông ấy tìm mình làm cái gì? Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói: "Tôi vẫn nhớ, chào cô,

xin hỏi giám đốc Trương tìm tôi có chuyện gì?"

"Giám đốc Trương muốn mời cô về làm trưởng nhóm thiết kế, nếu như cô tiện, tôi sẽ giúp cô chuyến máy cho ông ấy”

Dù thế nào thì đây cũng là một cơ hội, Ngôn Tiểu Nặc không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

Điện thoại được chuyển tiếp, là giọng của giám đốc Trương: "Cô Ngôn, chuyện của cô tôi đã nghe nói, nếu như bây giờ cô có thời gian có thể tới công ty tôi một chuyến không? Chúng ta nói chuyện trực tiếp, cô đưa ra điều kiện gì tôi đều chấp nhận."

Ngôn Tiểu Nặc lúc này cảm thấy như nhặt được một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống, cô không chút do dự trả lời: "Được, bây giờ tôi đến công ty ông."

Nói xong, cô cũng không đế ý đến chuyện ăn mì nữa, trực tiếp cúp điện thoại rồi trả tiền, sau đó vội vàng đón xe taxi đến công ty của giám đốc Trương.

Ngôn Tiếu Nặc đi tới trước phòng làm việc của giám đốc Trương, nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi nghe thấy tiếng "mời vào" cô mới đẩy cửa đi vào.

Phòng làm việc của giám đốc Trương cũng rất đơn giản phóng khoáng, có cả một cái tủ để đầy những bộ sưu tập game và những món quà thủ công, vừa nhìn đã biết là phòng làm việc của một giám đốc công ty game.

Thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, giám đốc Trương vô cùng vui vẻ, ông ấy cười gật đầu với cô: "Cô tới thật nhanh, có mệt không, ngồi xuống uống ly trà nghỉ ngơi một chút”

Hai ngày nay Ngôn Tiểu Nặc đã cảm nhận được vô vàn thói đời nóng lạnh, vì vậy thái độ thân thiết như trước kia của giám đốc Trương khiến cô vô cùng xúc động. Cô cất giọng đầy chân thành nói một câu "Cảm ơn”, sau đó ngồi vào ghế sofa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.