Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 168: Chương 168: Xin hãy chú ý đến cách cư xử một chút 




Ngôn Tiểu Nặc gọi điện thoại, thì Linh Tử nói cô ấy không đến nữa, trong nhà cô vẫn đang tiếp chuyện. Ngôn Tiểu Nặc hạ điện thoại xuống lại cất chăn vào tủ. Cô nhận được cuộc gọi video trên QQ, cầm lên xem quả nhiên là Mặc Tây Quyết.

Cô cười rồi ôm iPad lên giường.

Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tây Quyết trong nháy mắt liền xuất hiện, ánh mắt rõ ràng rất u oán. Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được bật cười, “Muộn thế này sao anh còn chưa ngủ?”

Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Không ngủ được”

“Sáng mai anh phải lên máy bay đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi, “Thế sao anh còn chưa ngủ?”

Mặc Tây Quyết chớp chớp mày kiếm, “Vì mai lên máy bay nên mới không ngủ được”

Ngôn Tiểu Nặc cố ý đùa, “Anh có phải háo hức về nhà ăn Tết nên không ngủ được đúng không?”

Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng, “Người phụ nữ không có lương tâm, hôm nay không ở bên cậu đây còn không nói, đêm rồi còn kích thích anh.”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh vạch trần, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, ngượng ngùng cười cười, “Chúng ta sẽ sớm gặp lại mà” Nói xong cô giơ bàn tay lên lắc lắc, “Năm ngày cũng chỉ là một cái búng tay thôi.”

Mặc Tây Quyết rất muốn xuyên qua màn hình để bế cô vào lòng, không đi đâu hết chỉ muốn ở bên cạnh cô.

“Bảy giờ sáng mai anh sẽ bay đi London, em ở nhà phải ngoan đấy." Mặc Tây Quyết cuối cùng không còn nghiêm mặt, tỈ mỉ dặn dò cô, “Anh về sẽ kiểm tra em, nếu gầy mất một hai lạng thịt xem anh trừng phạt em thế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nhìn ra cửa thấy không có nghe thấy mới quay sang nói với anh, “Anh đừng nói lung tung.”

“Làm sao?” Mặc Tây Quyết tà mị cười một tiếng, “Sợ cái gì chứ?”

Ngôn Tiếu Nặc đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái lại nhớ đến chuyện hôm nay nói với Linh Tử, bèn kể lại với anh, “Em sợ qua một thời gian bọn họ sẽ lười biếng, anh thấy thế nào?”

Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Không nhìn ra em còn có tầm nhìn như thế”

Anh chỉ khen cô một câu nhưng cũng không nói có đồng ý hay không.

Khuôn mặt nhỏ của cô càng đỏ không biết làm sao thấp giọng nói, “Nếu như không được thì bỏ đi, dù sao em cũng chỉ mới nói qua với cô ấy, cũng chưa nói ra ngoài” Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói, Hôm nay em đi xem nhà mới của Linh Tử, cô ấy dự định sẽ mở nhà hàng khách sạn trong tương lai, nếu như chuyện này không được thì hai người họ kinh doanh cái này cũng không tồi.”

Mặc Tây Quyết càng nghe cô nói trong lòng càng vui vẻ.

Tập đoàn có rất nhiều kênh bán hàng, chuyện làm ăn nho nhỏ căn bản không ảnh hưởng gì đến công ty, anh cố ý không trả lời vì muốn trêu chọc cô một chút.

Không nghĩ tới cô còn nghĩ cho anh khiến anh khá bất ngờ.

Giọng của anh trở nên dịu dàng, “Chỉ có bạn em nghĩ thế sao?”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, “Vâng, hôm nay em với Linh Tử đã đi đến không ít gia đình trong thôn, những người để ý đến chuyện này cũng chỉ khoảng mười nhà”

Lấy danh nghĩa kết hôn xây nhà để che mắt người trong thôn, ánh mắt Mặc Tây Quyết lộ ra một tia hưng phấn, đây đúng là nhân tài!

“Anh không đế ý đến chút lợi nhuận này.” Giọng điệu của Mặc Tây Quyết bình thản nhưng đôi mắt đen của anh ánh lên, “Nhưng giá bán không được thấp hơn giá bán bên ngoài của Tập đoàn”

Ngôn Tiểu Nặc biết anh đã đáp ứng, trong lòng rất vui vẻ, “Dạ, thế để em nói với Linh Tử” Mặc Tây Quyết liền hỏi: “Chồng cô ấy tên gì?”

“Vu Lực”

Mặc Tây Quyết gật gật đầu, ra hiệu anh đã nhớ kỹ người này, nhìn cặp mắt hoa đào của cô khiến tâm trạng của anh ấm lên nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai em sẽ làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc cười tươi như hoa, “Linh Tử chuẩn bị kết hôn mà, em đi giúp đỡ một chút”

Kết hôn... Mặc Tây Quyết nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô ánh mắt tinh nghịch nói, “Cũng tốt, em đi làm quen trước đi, chuẩn bị cho mai sau”

Ngôn Tiểu Nặc không biết anh nói thế là có ý gì, cô có chút xấu hổ lại có chút bối rối.

Mặc Tây Quyết thấy cô nửa ngày không nói gì tưởng cô mệt mỏi nói, “Em đi nghỉ đi, anh cũng đi ngủ đây”

Ngôn Tiểu Nặc thở dài kết thúc chủ đề không được tự nhiên này, chúc anh ngủ ngon rồi mới nằm xuống.

Cô năm trên giường trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, Ngôn Tiểu Nặc trằn trọc, mơ mơ màng ngủ thiếp đi, sáng hôm sau cô tỉnh dậy đã hơn tám giờ.

Ngày lễ cô thường ngủ nướng, bà ngoại sẽ không đánh thức cũng không mảng cô, chỉ giúp cô chuẩn bị bữa sáng nóng hổi, Ngôn Tiếu Nặc vui vẻ ăn xong bữa sáng rồi đi đến nhà Linh Tử.

Bố mẹ Linh Tử vẫn tiếp đón cô rất nhiệt tình, Ngôn Tiểu Nặc lễ phép chào họ rồi vào giúp Linh Tử sắp xếp đồ đạc.

“Được rồi được rồi, cậu đừng làm nữa” Linh tử bất đắc dĩ ngăn cô lại, Hôm nay đã 3 rồi, cậu mau về giúp bà Lâm đi”

Trước đêm giao thừa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, treo câu đối xuân, làm sủi cảo, sáng sớm bà ngoại cùng dì Lữ đã ra ngoài mau đồ, cô đã dậy muộn nói thế nào cô cũng nên về nhà giúp đỡ.

Ngôn Tiểu Nặc đến xem tối qua Linh Tử ngủ có ngon không, mặc dù trông có chút mệt mỏi nhưng tinh thần khá tốt nên cô an tâm nói, “Vậy tớ về đây, sáng mai tớ lại đến ” Linh Tử đưa cô ra cửa rồi lôi kéo tay cô nói, “Mùng hai cậu đến sớm nhé”

Ngôn Tiểu Nặc biết cô đang nói đến chuyện giúp cô ấy cầm túi, trong túi là phong bì bên nhà chồng đưa cô lúc làm đám cưới, Linh Tử là cô dâu, đến lúc đó chắc chắn sẽ

luống cuống tay chân, trong túi đều là tiên, không được phép làm mất.

Linh Tử lập tức trịnh trọng gật gật đầu: “Tớ biết rồi!”

Linh Tử biết cô làm việc luôn rất đáng tin cậy.

Lúc bà ngoại và dì Lữ về thấy Ngôn Tiểu Nặc đang dọn dẹp khoảng sân nhỏ trước nhà, dì Lữ vội vàng hạ đồ ăn xuống cầm cây chổi trong tay cô, "Đứa nhỏ này, sao con không ở trong nhà nghỉ ngơi, ngoài này lạnh lắm”

Ngôn Tiểu Nặc bị bà giành lấy cái chổi đành phải ôm lấy giỏ rau cười nói, “Con có yếu ớt thế đâu, dì đi chợ từ sớm có mệt không?”

“Không mệt! Không mệt!” Dì Lữ liên tục nói không sao, trên mặt lại đỏ bừng, đầu tóc vô cùng gọn gàng, trông rất hoạt bát.

Bà ngoại liền cười nói: “Vào nhà đi thôi, sân sạch rồi, đừng đứng đây nữa."

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu, cùng bà ngoại và đì Lữ dán câu đối xuân, rồi vào nhà trộn nhân sủi cáo, cán vỏ bánh, sau đó cả nhà vây quanh bàn gói sủi cảo.

Ăn cơm trưa xong, cô nghỉ một lúc rồi nói chuyện với bà ngoại, chớp mắt đã đến buổi tối.

Những năm qua cô đều cùng bà ngoại đón giao thừa, năm nay còn có thêm dì Lữ.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sofa buồn chán xem tiết mục cuối năm, một lúc sau lấy điện thoại di động ra nghĩ chắc Mặc Tây Quyết đã đến London.

Tin nhắn WeChat nhắc nhở cô vừa nhận được chuyển khoản. Ngôn Tiểu Nặc mở ra xem giật nảy mình, số tiền là 52000, ngoại trừ Mặc Tây quyết thì còn ai vào đây?

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nên có qua có lại, giật tiền lì xì rồi mới chuyển cho anh 52 tệ. Mặc Tây quyết còn rất vui vẻ gửi cho cô một tấm hình.

Ngôn Tiểu Nặc liền cùng anh nói chuyện phiếm.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa, chút nữa đến chúc Tết bố và chú anh nữa rồi cùng nhau ăn một bữa.”

“Anh còn có chú sao?”

Một lúc lâu sau vẫn không thấy anh trả lời, cô nghĩ nhà họ Mạc rất nhiều quy củ, nghĩ chắc anh đang bận.

Ngôn Tiểu Nặc đặt điện thoại di động xuống tiếp tục cùng bà ngoại để xem tiết mục cuối năm, vất vả lắm mới xem hết chạy ra ngoài để đốt pháo, rồi nhanh chóng bò vào ổ chăn —— Mắt cô đã díp hết hết lại.

Dính giường liền nằm ngáy o o nên không thấy được tin nhắn của Mặc Tây Quyết.

“Anh ở trang viên nhà họ Mặc.”

Cô Toàn Cơ nhìn anh hai mình ngồi đợi tin nhắn nhẹ nhàng ho một tiếng:"Anh hai, anh ngồi máy bay cả ngày rồi mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi thắp hương cho mẹ.”

Hàng mi dài của anh khẽ lấp loé không nói gì.

Một lúc lâu sau anh thở dài, “Chắc cô ấy ngủ rồi”

Cô Toàn Cơ khinh bỉ nhìn anh, không thèm trả lời anh quay người rời đi, “Em đi xem bố với anh cả.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng liếc cô Toàn Cơ, “Không biết lớn nhỏ.”

Nói xong anh cũng đứng dậy đi cùng cô Toàn Cơ.

Trong phòng sách lớn nhất của nhà họ Mặc, Mặc Lăng Thiên và Mặc Tây Thân đang uống trà nói chuyện phiếm, thấy cô Toàn Cơ và Mặc Tây Quyết một trước một sau đi vào, đôi mắt Mặc Lăng Thiên ánh lên tia vui vẻ nhàn nhạt.

Cô Toàn Cơ và Mặc Tây Quyết chào ông băng nghi thức của nhà họ Mặc lúc này mới ngồi xuống.

Mặc Lăng Thiên thấy cả con trai và con gái đều ở bên ánh mắt càng thêm vui vẻ.

Bố con nhà họ Mặc ngồi cùng một chỗ, những người không biết chỉ nghĩ họ là một dàn trai xinh gái đẹp, chứ không nghĩ Mặc Lăng Thiên là bố của họ.

Cô Toàn Cơ ngồi ở bên cạnh ông, Mặc Tây thân cùng Mặc Tây Quyết ngôi ở đối diện.

Mặc Lăng Thiên lạnh nhạt nói: “A Quyết, khi nào con về thành phố S?” Giọng của Mặc Tây Quyết cũng hờ hững: “Thắp hương cho mẹ con sẽ trở về”

Mặc Lăng Thiên cũng không để ý chỉ nói, “Chú Rolster của con cũng đã quay về, Vi Vi cũng ở đây, hai đứa lớn lên cùng nhau, không định gặp nhau sao?”

Mặc Tây Quyết mặt không thay đổi, sắc mặt lãnh đạm nói, “Đầu năm tập đoàn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, chuyện này nói sau”

Mặc Lăng Thiên thấy anh từ chối ánh mắt trở nên hung ác, giọng điệu lập tức lạnh lẽo, “Đừng có nghĩ cô ta thiết kế vương miện cho Hoàng Hậu Olina là có thể bước vào nhà họ Mặc, loại phụ nữ đấy có thể chơi đùa...”

“Bố!” Mặc Tây Quyết trực tiếp ngắt lời ông, “Xin hãy chú ý đến cách cư xử một chút”

Mắt đen của Mặc Lăng Thiên nhíu lại, đôi mắt đen của hai người giống hệt nhau lúc này nhìn nhau như tóe lửa, như con báo sẵn sàng chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.