Sự hèn mọn của cô, sự uất ức cầu toàn của cô, đừng nói đàn ông ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy xót xa.
Đàn ông thì xót xa, phụ nữ thì thấy lo lắng và tức giận vì cô. Vậy thì đối với Thẩm Ngọc Lam, chính là đàn ông thì ghét mà phụ nữ thì căm hận.
Ở xã hội này, đối với loại người thứ ba từ trước đến nay không ai dám đứng ra nói một câu công bằng, không ai quan tâm bọn họ là tình yêu hay là có ẩn tình gì khác.
Đã là người thứ ba thì chắc chắn là sai rồi. Không chỉ họ nghĩ như vậy mà Thẩm Ngọc Lam cũng thế.
Khoảnh khắc này, cô bắt đầu chán ghét bản thân, rõ ràng biết người ta đã có vợ chưa cưới mà còn động lòng... bây giờ thì hay rồi bị người ta bắt gặp.
“Cái đó, tôi đi trước đây” Cô thực sự không có dũng khí tiếp tục ở lại, mắt cô đỏ hoe liếc nhìn Ninh Nhất Phàm, khuôn mặt gắng gượng nở một nụ cười vui vẻ.
Nhưng cô chưa bước ra khỏi cửa thì bàn tay liền cảm thấy ấm áp. “Tôi tiễn em!” Ninh Nhất Phàm kéo tay cô.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam cảm thấy ấm áp, dưới tình huống ấy mà anh vẫn hành động như vậy là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chỉ là cô vẫn thấy sai sai, trong hoàn cảnh này nếu như Ninh Nhất Phàm cùng cô rời đi, vậy thì trong mắt người khác không biết họ sẽ nói anh như thế nào nữa?
Dù gì vừa đính hôn xong, mà đã ở bên ngoài dây dưa không rõ với người phụ nữ khác. Cánh tay còn lại, dùng lực kéo tay anh ra: “Cái đó, anh giải quyết việc trước đi”
Hơi ấm trong lòng bàn tay biến mất, trái tim của Thẩm Ngọc Lam trong nháy mắt liền cảm thấy trống rỗng, rất khó chịu.
Cô nhìn về phía Cao Nhã Uyên, gật đầu chào một cái rồi đi về phía cửa nhà hàng.
Lại không biết ai đó đã cố ý đưa chân ra, Thẩm Ngọc Lam không có tâm trạng để ý, nên theo quán tính cả người cô ngã nhào về phía trước.
Ninh Nhất Phàm theo phản xạ muốn xông lên phía trước nhưng lại bị Cao Nhã Uyên giữ lại, trong lòng cảm thấy xót xa.
Vào lúc mọi người chuẩn bị xem trò cười của cô, thì rõ ràng cơ thể cô phải chạm đất nhưng lại chạm phải một cánh tay, trong lòng truyền đến cảm giác ấm áp.
“Tôi vẫn chưa đến? Sao cô đã muốn đi rồi?” Âm thanh trầm ấm vang lên bên tai, không to cũng không nhỏ nhưng đủ để mọi người có mặt ở đây nghe thấy.
Giọng nói quen thuộc, Thẩm Ngọc Lam không ngẩng đầu lên cũng nhận ra đấy là ai. “Tịnh Khuynh.”
“Mau đứng lên, không phải hẹn tôi đi ăn sao? Tại sao tôi chưa đến mà cô đã đi rồi?” Sở Tịnh Khuynh vừa nói vừa đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
Nói xong vươn tay ôm eo cô, dẫn cô đi vào trong đám người, ánh mắt dừng lại trên mặt Ninh Nhất Phàm: Lần sau đi đường phải quan sát kỹ một chút.” Nói xong, đôi mắt trầm
xuống, quay đầu bước đi.
Vừa nãy mọi người chỉ thấy trong đám đông có một bóng người lao nhanh ra ngoài cửa.
Lúc này mọi người lại trở nên xôn xao, tình huống gì vậy, lẽ nào không phải người thứ ba? Nếu không người đàn ông vừa mới đến này, phong độ ngời ngời, cũng không phải một người tầm thường. Nếu thực sự là ngoại hình của người phụ nữ này, thì sao có thể là thái độ này được chứ?
Anh họ, cảm ơn anh giúp tôi đưa Ngọc Lam tới đây.” Sở Tịnh Khuynh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm nở nụ cười rạng rỡ.
Lời nói của anh ta làm sáng tỏ hai điểm, một là Thẩm Ngọc Lam là bạn gái của cậu ta, hai là Ninh Nhất Phàm ở bên cạnh Thẩm Ngọc Lam chỉ là vì đang giúp đỡ em họ của mình.
Mọi người không rõ nguyên nhân ngồi xem kịch hay liền thở dài, chỉ là hiểu lầm?
“Được rồi được rồi, không xem nữa, mọi người mau vào ăn cơm đi, ai ăn xong thanh toán trước rồi về. Hàn Tư Nam đang ngẩn người ở một bên lúc này mới hồi hồn lại, vội vàng chớp lấy cơ hội giải tán đám người đang đứng xem.
Thẩm Ngọc Lam thấy bản thân lớn vậy rồi, hôm nay là ngày xấu hổ nhất trong cuộc đời cô.
Quay người lại, cô nhìn Sở Tịnh Khuynh cố gắng nặn ra một nụ cười. Nếu như hôm nay Sở Tịnh Khuynh không đến, cô thật sự không biết mình sẽ xấu hổ đến mức nào nữa.
Có điều người khác tin cô, nhưng Cao Nhã Uyên không tin, cô ta hiểu Ninh Nhất Phàm, anh chưa bao giờ trêu đùa tình cảm của phụ nữ cả, nếu anh không thích cô ta thì sẽ không thể hiện ra hành động ôm eo thân mật như vậy.