Thẩm Ngọc Lam không ngờ anh ta lại hỏi câu đó, còn hỏi một cách rất thẳng thắn như vậy, bàn tay đang cầm cốc nước của cô run lên, cô xoay người, ngồi xuống ghế sô pha, đặt cốc nước lên bàn, cầm điều khiển bật tivi lên, nhưng ánh mắt lại cô không tập trung xem, cô thích Ninh Nhất Phàm không?
Ừm, thích từ lần đầu tiên trên hòn đảo đó, giây phút đột nhiên anh xuất hiện, cô liền thích anh, nhưng thích thì sao? Anh là chồng chưa cưới của người ta, hai người không thể ở bên nhau, vẫn là một cái gì đó không rõ ràng.
Vậy nên, cô quay lại nhìn Sở Tịnh Khuynh, cô định nói nhưng lại dừng lại: “Tôi.”
“Được rồi, cô không cần nói nữa, tôi không muốn biết” Anh ta ngắt lời cô, ánh mắt nhìn về phía tivi đang bật, sự lạc lõng trong đôi mắt khiến trong lòng Thẩm Ngọc Lam thấy không thoải mái.
Nhưng mà tình yêu không phải là đồng cảm, không phải là cảm động.
“Buổi họp thường niên tối nay của Ninh Thị, cô muốn đi không?” Anh ta nghe được là cô muốn tham gia buổi họp, không yên tâm nên mới qua đây.
Thẩm Ngọc Lam thở dài, gật đầu: “Ừm” Giám đốc Lâm ngày nào cũng nhắc bên tai, cô muốn quên cũng khó.
Sở Tịnh Khuynh quay người nhìn cô một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại. Người đó cũng dự định đi, hi vọng, hai người không gặp nhau.
Buổi họp thường niên của tập đoàn Ninh Thị, ba năm mới tổ chức một lần, ngoài đội ngũ nhân viên chủ cốt của công ty ra thì còn mời các nhà cung cấp lớn...
Anh đã mạnh tay bao trọn khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp ở thành phố C
Thẩm Ngọc Lam cuối cùng chọn mặc đồng phục đi làm, bộ trang phục buổi chiều Ninh Nhất Phàm gửi qua cho cô là do anh cố ý chọn bộ phù hợp với cô, nhưng thiết kế của bộ trang phục lại quá tốt, một người làm công như cô không phù hợp, Sở Tịnh Khuynh tỏ ý muốn đưa cô đi nhưng cũng bị cô từ chối.
“Ngọc Lam, sao cô lại mặc đồng phục đến đây?” Sau khi giám đốc Lâm kêu mọi người tập trung ở công ty rồi cùng nhau đến khách sạn, nhìn Thẩm Ngọc Lam mặc bộ đồng phục đến, anh ta cau mày lại.
“Không phải ngay cả một bộ lễ phục cô cũng không có đấy chứ?” Phùng Linh Đan cười nhạo.
Em gái mập bước tới nắm tay Thẩm Ngọc Lam: “Ngọc Lam, đây là buổi họp thường niên, ba năm mới có một lần, những người tham dự đều là những người ưu tú và thuộc tầng lớp thượng lưu, cô lại không có bạn trai chi bằng vào đó tìm một anh?”.
Thẩm Ngọc Lam giờ mới để ý đến các đồng nghiệp, mặc dù bên ngoài ai cũng mặc áo khoác nhưng bên trong đều mặc những bộ lễ phục khác nhau, trang điểm
cũng xinh đẹp hơn bình thường.
Cô cúi đầu nhìn cách ăn mặc của bản thân, thật sự lạc lõng, cô cắn chặt môi, lắc đầu...
“Tôi không cần tìm”. Ninh Nhất Phàm ở đó, cô có thể tìm ai chứ?
“Có phải không mặc lễ phục là không thể vào không?” Cô tò mò hỏi giám đốc Lâm. Giám đốc Lâm liếc nhìn cô: “Cũng không hẳn như vậy, nhưng nhìn cô thế này, người ta tưởng cô là phục vụ cũng nên?”
“Haha” Tiếng cười giễu cợt của mấy đồng nghiệp vang lên.