Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 122: Chương 122:






“Có cần tôi dạy cho em không?” Nói rồi anh nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới.

Mặc dù cô không thông minh lắm, nhưng lúc này Thẩm Ngọc Lam dường như có vẻ hiểu ra rồi, cô liều mạng kéo tay lại, mặt đỏ bừng, ôi trời ơi, có phải cô ấy ngốc quá không, vậy mà vừa nãy lại còn hỏi nữa chứ.

“Ba, chẳng phải ba nói mẹ nhỏ rất xấu hay sao? Thế sao ba còn đè lên người của mẹ?” Đột nhiên một giọng nói ngây ngô phát ra từ cửa.

Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười đang nhìn bọn họ của Ninh Thiên Vũ, không hề xấu hổ.

Cô bắt đầu dùng lực đẩy Ninh Nhất Phàm ra: “Cậu chủ Ninh, vừa xấu vừa nhàm chán, anh vẫn là mau chóng đứng lên đi, tránh để tôi làm vấy bẩn cơ thể của anh” Dám nói cô xấu? Cũng không nhìn kĩ lại xem nhan sắc của con trai anh được di truyền từ ai.

Nhìn thấy Ninh Nhất Phàm không chút phản ứng, vội gấp gáp, sử dụng cả tay và chân, có lẽ không ngờ được cô sẽ dùng chân đá anh, Ninh Nhất Phàm cả người đứng không vững, liền ngã xuống đất.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ấy, một lớn một nhỏ, cả hai cùng bật cười.

Thím Lưu đang ở cửa bếp, nghe thấy tiếng cười bên trong truyền tới, trong lòng cảm thấy vài phần ấm áp.

Tối hôm qua, cô được Ninh Nhất Phàm đón sang, nói là đến đây cùng nhau đón năm mới, thì thím Lưu đã hiểu rồi, Ninh Nhất Phàm đối với Thẩm Ngọc Lam là thật lòng.

Khi ba người họ đi ra, Ninh Nhất Phàm mặt đen sì, trong khi hai người còn lại thì đang cố nhịn cười.

Đang ăn cơm được một nửa.

Ninh Thiên Vũ đột nhiên bỏ đũa xuống, làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ba, ba nói thật đi, vừa nãy ba đè lên người mẹ nhỏ, rốt cuộc ba muốn làm gì vậy? Lẽ nào ba muốn đánh mẹ nhỏ?”

Thẩm Ngọc Lam vừa cho một miếng chả cá vào trong miệng, nghe thấy Ninh

Thiên Vũ hỏi như vậy, bị kích động, cả miếng chả cá liền chui tọt vào trong họng suýt nữa khiến cô nghẹn đến ngạt thở luôn.

Cô vuốt ngực, nhưng một lúc sau vẫn chưa đỡ.

Ninh Nhất Phàm múc cho cô nửa bát canh, lại rút một tờ giấy ra ăn đưa cho cô, bên này, lập tức vỗ lưng cho cô, động tác rất tự nhiên và lưu loát, quay đầu lại, lườm Ninh Thiên Vũ một cái: “Ăn cơm mà cũng không ngăn được miệng con lại ha?"

Thẩm Ngọc Lam lại lườm Ninh Nhất Phàm một cái.

Thím Lưu là người từng trải, nghe Ninh Thiên Vũ nói như vậy, đột nhiên bà thấy có chút xấu hổ, gương mặt già nua có chút đỏ lên, đứng dậy kiếm cớ đi vào bếp múc canh.

“Ba, là chính ba đã nói ba không thích mẹ nhỏ mà, vậy mà ba lại đè lên người mẹ nhỏ, như thế không phải bắt nạt mẹ nhỏ thì là gì?” Chỉ số thông minh của Ninh Thiên Vũ rất cao, nhưng, cao đến đâu đi nữa thì nó vẫn là một đứa trẻ, vì vậy, khi nhìn thấy hành động của hai người họ lúc đó, thằng bé cũng chỉ phân tích một cách khách quan mà thôi.

“Ai nói ba không thích!” Ninh Nhất Phàm gắp một miếng rau vào bát của Ninh Thiên Vũ, ngắt lời thằng bé.

Ninh Thiên Vũ lườm anh một cái, cúi đầu xuống, mạnh mẽ xúc mấy miếng cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Ngọc Lam rồi lại nhìn sang Ninh Nhất Phàm, đột nhiên đứng dậy, đem miếng cơm trong miệng nuốt xuống rồi, gương mặt kinh ngạc nói: “Ba, ý của ba là... ba thích mẹ nhỏ rồi? Vậy...vậy có phải là mẹ nhỏ sau này sẽ trở thành mẹ của con phải không?” Nói xong, nó chạy vào bếp, ôm lấy thím Lưu.

“Bà ơi, bà có nghe thấy không, ba con thích mẹ nhỏ rồi, sau này con có thể gọi mẹ nhỏ là mẹ rồi, bà ơi.”

Thím Lưu tủm tỉm cười nhìn Ninh Nhất Phàm, lại nhìn sang Thẩm Ngọc Lam xấu hổ mà cúi đầu xuống, bà gật đầu, xoa đầu Ninh Thiên Vũ, “Được rồi, con mau đi ăn cơm đi, xem con vui chưa kìa.”

Thật ra dựa trên sự tương tác của hai người trong khoảng thời gian này, một người sáng suốt như thím Lưu từ lâu đã có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người, chỉ là Ninh Thiên Vũ còn quá nhỏ, phản ứng sẽ chậm hơn.

Bữa ăn này, trong bầu không khí ngượng ngùng và khó xử, cuối cùng cũng đã ăn xong rồi.

Ăn cơm xong, Thẩm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.