Bà Cao ngồi trong phòng khách, thấy cô ta hoảng hốt sợ hãi chạy vào, liền đứng dậy, đỡ cô ta, kéo tay cô ta nói: “Nhã Uyên, vừa nãy mẹ...vừa nãy mẹ không cố ý, con đừng trách mẹ được không con?”
Lúc này trong đầu Cao Nhã Uyên toàn là hình ảnh vừa lúc nãy cô ta đã đẩy Cao Sơn ngã xuống vách núi. Cô ta gạt tay bà Cao ra, quay người chạy vào phòng ngủ và khoá cửa lại, ngồi bệt xuống đấ, ôm đầu gối cả người run rẩy.
Một lúc sau, có tiếng xe 120 cấp cứu bên ngoài và âm thanh còi cảnh sát 110 vang lên.
Gương mặt cô ta trở nên tái mét.
“Nhã Uyên, vừa nãy anh con ra ngoài cùng con, sao mẹ vẫn chưa thấy nó về vậy?” Bà Cao ở bên ngoài gõ cửa nói.
Cao Nhã Uyên cả người run rẩy. Không! Cao Sơn chết rồi, anh ta xứng đáng bị như vậy, trong cái nhà này anh ta là người thừa. Cô ta còn phải quản lí chuyện kinh doanh, cô ta không muốn vì loại người như anh ta mà phải ngồi tù.
Nhưng...
Người tài xế đó đã nhìn thấy rồi, chắc chắn sẽ báo cảnh sát, vậy phải làm sao đây?
Đột nhiên cô ta nghĩ đến điều gì đó, đôi tay run rẩy mở cửa ra. Sau đó quỳ gối bên ngoài cửa phòng nhìn bà Cao.
“Nhã Uyên, con đang làm gì vậy?” Bà Cao nắm lấy tay cô ta.
“Mẹ cứu con, mẹ cứu con với.” Giọng cô ta nghẹn lại, hàm răng run cầm cập va vào nhau. Bà Cao kéo cô ta lên mấy lần, cô ta cũng không chịu đứng lên.
“Con đứng dậy trước rồi hãy nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bà Cao ngồi xổm tay ôm lấy mặt cô ta, nhìn thấy trên mặt vẫn còn hằn rõ năm ngón tay trên đó, khuôn mặt bà hiện lên sự đau khổ.
Mấy năm nay, bởi vì bệnh trầm cảm nên bên ngoài xảy ra chuyện gì, bà ta cũng không rõ lắm. Đối với đứa con gái này mấy năm nay bà cũng không mấy quan tâm đến.
“Mẹ, con con đẩy Cao Sơn, đẩy anh ta ngã xuống...vách núi rồi” Cô ta đã nhận thức được rằng cô ta đã gây ra chuyện lớn rồi, cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Bà Cao lúc đầu cảm thấy choáng váng, sau đó giữ lấy trán suýt thì ngất đi, Cao Nhã Uyên ôm bà ta vào lòng: “Mẹ, con phải làm sao đây? Có người đã nhìn thấy rồi...nhìn thấy con đẩy anh ta rồi, con...con chắc chắn sẽ phải ngồi tù”
Bà Cao quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, sau đó bà ta ngã quỵ xuống đất, cho Cao Nhã Uyên một cái tát: “Rốt cuộc con đã làm cái gì thế hả? Cao Sơn là anh trai của con, con tại sao có thể làm như vậy? Nhã Uyên tại sao con lại trở nên như vậy? Lúc này anh trai con chưa rõ sống chết ra sao con lại chỉ biết lo lắng rằng bản thân có phải ngồi tù hay không? Con có phải con người nữa không?”
Bên tại của Cao Nhã Uyên toàn những lời mắng chửi của bà Cao, nhưng cô ta hoàn toàn không nghe thấy gì hết cả, trong đầu cô ta chỉ có nghĩ đến chuyện làm sao để bản thân không phải ngồi tù, nhìn thấy
bà Cao đi ra ngoài cô ta vội vàng kéo lại: “Mẹ, mẹ đi đâu?”
“Con hỏi mẹ đi đâu? Mẹ đi xem anh của con, đứa trẻ đó từ nhỏ đã không có mẹ, bây giờ..”
Đôi mắt của Bà Cao đầy sự đau khổ lo lắng và hoảng sợ. Nếu Cao Nhã Uyên không nghe thấy bà ta và ba cô ta nói chuyện và biết được rằng Cao Sơn không phải do bà ta sinh ra, thì cô ta thực sự không có cách nào liên hệ phản ứng hiện tại của mẹ mình và mẹ kế lại với nhau được.
Mặc dù mấy năm qua bà ta sống rất đơn giản và không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng bà ta chưa bao giờ mắng mỏ Cao Sơn và cô ta lấy một câu. Nhưng hôm nay không chỉ đánh mà còn