Thẩm Ngọc Lam đang yên lặng ngồi đợi trong phòng chờ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi điện thoại của Ninh Thiên Vũ gọi tới: Mẹ nhỏ, mẹ đang ở chỗ nào vậy?
Con xong rồi sao?
Ninh Thiên Vũ vội đến không đợi được nói: Mẹ đang ở chỗ nào, con tới tìm mẹ
Không cần, không cần đâu, con cứ ở phía sau đại sảnh, mẹ sẽ chạy qua đó Thẩm Ngọc Lam vừa nói vừa đi về phía sau đại sảnh.
Liễu Tự giao Thiên Vũ cho cô xong thì cũng phân phó cho bác Trương đưa hai người cô về trước.
Trở về biệt thự, Thẩm Ngọc Lam giúp Ninh Thiên Vũ tắm rửa. Sau khi cậu bé tắm xong liền ngồi trên giường cùng cậu tán gẫu.
Mọi thứ xảy ra điều giống ngày thường, không có gì khác lạ.
“Mẹ nhỏ, con muốn uống sữa” Thẩm Ngọc Lam cưng chiều gật đầu: “Được rồi, mẹ đi lấy cho con, đợi mẹ một lát nhé”
Sữa được đem lên, nhưng Ninh Thiên Vũ nói rằng cậu không muốn uống nữa, cậu hiện tại muốn đọc sách.
Thẩm Ngọc Lam cũng không nghĩ nhiều, cô đi đến thư phòng, tìm cho Ninh Thiên Vũ một quyển sách.
Sau khi trở về phòng, Ninh Thiên Vũ bưng ly sữa đưa cho cô: “Mẹ nhỏ, mẹ mau uống đi. Chắc hẳn cả buổi tối mẹ chưa ăn gì đúng không?” Nói xong, Ninh Thiên Vũ liền nghe thấy tiếng bụng cô đang kêu gào,
Thẩm Ngọc Lam bị hành động của Ninh Thiên Vũ làm cho cảm động, cô liền cầm lấy ly sữa, uống một hơi cạn sạch.
Không bao lâu sau, cô cảm thấy người có chút nóng, cô cởi chiếc áo vest ra, tiếp tục đọc sách cho Ninh Thiên Vũ nhưng không cách nào tập trung được.
“Mẹ nhỏ, mẹ không sao chứ?” Ninh Thiên Vũ căng thẳng nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam xoa xoa huyệt thái dương, sau đó bất đắc đạo cười với Ninh Thiên Vũ. “Được rồi, hôm nay đọc tới đây thôi, mẹ đi ngủ đây” Nói xong cô liền muốn đứng dậy, nhưng chợt phát hiện ra cả thân mềm nhũn như nước, hoàn toàn không đứng lên nổi.
Khóe miệng Ninh Thiên Vũ giật giật, nở nụ cười hài lòng.
Cậu bước ra ngoài gọi điện thoại cho Ninh Nhất Phàm.
“Ba, hôm nay là mùng một, ba về ngủ với con phải không?” Ninh Thiên Vũ cố nén giọng, làm ra vẻ rụt rè.
Ninh Nhất Phàm nhìn Cao Nhã Uyên đang ngồi bên cạnh, gật đầu một cái: “Ừ”
Ngắt điện thoại, Ninh Nhất Phàm yêu cầu tài xế tắt xe, đậu lại ven đường, sau đó quay sang nói với Cao Nhã Uyên: Anh đưa em về nhà trước
Nghe vậy, Cao Nhã Uyên như không muốn tin vào tai mình: “Nhưng hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta.”
“Nghe lời, anh đã đồng ý mùng một hàng tháng sẽ ngủ cùng Thiên Vũ” Suy nghĩ một chút, anh nói tiếp: “Xin lỗi em, là anh chọn ngày không tốt”
Cao Nhã Uyên hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ mới đính hôn, sau này vẫn còn nhiều thời gian.
“Nhất Phàm, có phải có mẹ nhỏ trong lời của Thiên Vũ là cô bảo mẫu mới không?” Cao Nhã Uyên xuống xe, không nhịn được hỏi Ninh Nhất Phàm.
Ninh Nhất Phàm ngẩn người, sau đó cười dịu dàng: “Trẻ con không biết gì, chỉ toàn nói nhảm. Sau này em mới chính là mẹ của Thiên Vũ”
Câu trả lời của Ninh Nhất Phàm khiến Cao Nhã Uyên nở nụ cười hài lòng.
Ninh Thiên Vũ đang ngồi đợi sẵn trên ghế sô pha, thấy anh về liền rất thích thú: “Ba, con cứ nghĩ đêm nay ba không về nhà”
Lời nói của Ninh Thiên Vũ chạm đến đáy lòng Ninh Nhất Phàm, anh hiểm khi bể cậu đặt lên đùi.
“Ba, ba uống sữa đi. Tối nay ba uống rất nhiều rượu rồi” Ninh Thiên Vũ trượt xuống khỏi chân Ninh Nhất Phàm, bưng ly sữa đặt ở trên bàn lên đưa cho anh.
Ninh Nhất Phàm cực kỳ không thích mùi sữa, nếu là bình thường anh nhất định sẽ từ chối, nhưng ngày hôm nay, anh luôn thấy mình nợ cậu bé.
Vì vậy, anh cầm ly sữa lên, một hơi uống cạn.
Bởi vì hôm nay có bữa tiệc đính hôn, Ninh Nhất Phàm uống nhiều rượu nên có chút mệt mỏi, anh hoàn toàn không để ý đến hành vi khác thường của Ninh Thiên Vũ.
Ninh Thiên Vũ yêu cầu anh vào phòng đợi cậu, nhưng anh lại quay về phòng mình, thân thể khô nóng khiến anh quyết định tắm nước lạnh trong tiết trời cuối thu.
Chẳng qua cơn nóng kia cũng không hề giảm bớt.
Ninh Nhất Phàm đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng ướp lạnh, uống cạn rồi đi về hướng phòng Ninh Thiên Vũ.
Mở cửa ra, căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi sữa.
Ninh Thiên Vũ cực kỳ thích uống sữa!
Ninh Nhất Phàm vén chăn ra, nằm vào chỗ.
“Hừm..” Một cánh tay đặt lên tay Ninh Nhất Phàm, hiển nhiên không phải của Ninh Thiên Vũ.
Cảnh giác đột nhiên tăng lên, anh trở mình, bước ra khỏi giường sau đó bật đèn.
Anh lập tức xốc chăn lên.
Ninh Nhất Phàm thấy Thẩm Ngọc Lam cuộn mình nằm nghiêng sang một bên, tóc dài che hết nửa khuôn mặt, cúc áo bị mở ra, có thể nhìn thấy nội y ở bên trong.
Ninh Nhất Phàm dời tầm mắt, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè nén sự bồn chồn trong cơ thể: “Cô làm gì ở đây?” Giọng anh khàn khàn,
Nhưng người ở trên giường không phản ứng gì ngoài việc vặn người xé rách bộ đồ ngủ, căn bản không trả lời.
Nóng quá...
Nếu như vào lúc này Ninh Nhất Phàm còn không nhận ra chuyện gì thì uổng công sống nhiều năm như vậy.
Nhìn cái ly rỗng trên đầu giường, lại nghĩ đến hành vi bất thường của Ninh Thiên Vũ, anh nhắm mắt gầm gừ: Tên nhóc thổi tha.
Với lý trí cuối cùng còn sót lại, Ninh Nhất Phàm quay người muốn rời đi.
Vừa kéo cửa phòng ngủ, không ngờ lại bị khóa trái...
Tên nhóc này rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Ưm, ư, nóng quá, thật là khó chịu!
Âm thanh rên rỉ của người phụ nữ không ngừng truyền đến khiển Ninh Nhất Phàm phải rất vất vả mới đè nén được phản ứng của thân dưới, anh xoay người lại, vỗ vỗ mặt của Thẩm Ngọc Lam: Thẩm Ngọc Lam, tỉnh lại đi! Thẩm Ngọc Lam..
Cảm nhận được nhiệt độ man mát từ bàn tay anh, Thẩm Ngọc Lam liền giữ chặt lấy, hai người nhanh chóng dây dưa cùng nhau không dứt.
Toàn thân Ninh Nhất Phàm cứng đờ, sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu sắp đứt đoạn.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Ngọc Lam ở trong ngực anh cứ cọ quậy không yên.
Hầu hết của Ninh Nhất Phàm nhanh chóng di chuyển.
Mặc dù vóc người của người phụ nữ này mặc dù không, nhưng nếu như là lúc bình thường, anh hoàn toàn có thể coi như không thấy gì hết, nhưng giờ phút này, cô đối với anh mà nói, chính là cám dỗ chí mạng...
Thẩm Ngọc Lam, buông tay! Giọng nói của Ninh Nhất Phàm đã khản đặc đến tột cùng, gân. xanh trên ót anh giật liên hồi.
Nếu còn không buông tay, anh thật sự không khống chế được...
Có thể nói Thẩm Ngọc Lam lúc này như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, không chỉ không buông anh ra mà ngược lại càng ôm anh chặt hơn, ngay cả hai chân cũng bắt đầu quấn lên hông anh...
Toàn thân Ninh Nhất Phàm căng cứng, sau đó một đôi môi mềm đột nhiên hôn lên yết hầu của anh và bùm, tất cả ý chí của anh lúc đó đều tan biến...
Một đêm ướt át.
Lúc Ninh Nhất Phàm tỉnh lại, nhìn người phụ nữ đang say sưa nằm ngủ bên cạnh, anh nhíu chặt chân mày.
Trên người của cô lúc này tràn đầy những vết tích của trận cuồng hoan đêm qua, sắc mặt hơi sạm của cô cũng có phần mềm mịn hơn...
Mềm mịn?
Ninh Nhất Phàm bị ý nghĩ nhảy ra trong đầu mình làm cho hoảng sợ, cặp lông mày càng nhíu chặt hơn nữa.
Từ này làm sao có thể dùng với một người phụ nữ xấu xí được?
Nhưng mà ánh mắt của anh lại không cách nào rời khỏi khuôn mặt của cô được.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam ở khoảng cách gần như vậy.
Lông mi cô vô cùng dài, mũi rõ ràng rất cao nhưng lại bị che đi dưới màu da sạm, đôi môi của cô như cánh hoa... Mà đêm qua, anh đã từng hôn lên đó, khiến nó trở nên đỏ bừng...
Nhìn thế này, đường nét trên gương mặt cô thật sự... rất giống Thiên Vũ!
Con ngươi đen nhánh của Ninh Nhất Phàm chợt co rút, anh dường như có hơi cảm nhận được điều gì đó, trái tim không tự chủ mà lỡ một nhịp.
Anh hít mắt một cái, thấy làn da trắng như tuyết của cô dưới lớp áo sơ mi, rồi so sánh với khuôn mặt sạm đen thô ráp, hiển nhiên tạo nên thế đối lập rõ ràng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh chậm rãi vươn tay, xoa xoa mặt của Thẩm Ngọc Lam...