Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 138: Chương 138




Còn chưa đi vào cửa, thì đã nghe thấy bên trong đang ồn ào bàn luận.

“Woa, lúc nãy nhìn thấy chưa, là cậu chủ Ninh đưa giám đốc Cao của chúng ta đi làm đó, còn hôn trán giám đốc Cao nữa đó, woa, ngưỡng mộ quá đi à”

“Này, nghe nói trong nhà tổng giám đốc Cao xảy ra chuyện rồi, anh trai của tổng giám đốc Cao vậy mà lại bị mẹ ruột đẩy xuống vách núi ngã thành người thực vật, bà mẹ bị bắt rồi, người ta thân là chồng chưa cưới, lúc này đường nhiên là phải quan tâm hơn chứ còn gì nữa”

“Các cô nói xem sao lại có bà mẹ nào mà ác như thế chứ, con trai ruột của mình mà cũng đẩy xuống được”

“Tôi nói cho mọi người biết, trên mạng có tin tức nói, anh trai của Cao Nhã Uyên thực ra không phải là con ruột của mẹ cô ta, ba cô ta và người phụ nữ bên ngoài sinh con xong, thì liền ôm về đây”

*..,Ôi trời, trả trách, mẹ kế quả nhiên chẳng có ai tốt cả”

Mọi người anh một câu tôi một câu, Thẩm Ngọc Lam đem túi xách lên trên bàn, tâm tư vẫn còn dừng lại ở hình ảnh cảnh vừa rồi Ninh št Phàm hôn Cao Nhã Uyên.

Trong lòng rầu rĩ hoang mang, cần răng, dứt khoát nhìn ra ngoài cửa số, ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, nhưng, hình ảnh ở trong đầu, làm thế nào cũng không bay đi được.

Rõ ràng biết những lúc như này, ghen với Cao Nhã Uyên, là điều rất không đáng, nhưng lại cảm thấy trước mắt bản thân mình cũng không có tư cách đó, thế nhưng, trong lòng vẫn thấy cực kỳ khó chịu, rất mất mát.

“Ngọc Lam, điện thoại cô kêu kìa” Đồng nghiệp vẫn luôn đứng bên cạnh cô, đẩy cô một cái.

Thẩm Ngọc Lam vô thức nhìn về phía điện thoại, ánh mắt dừng lại, khi phản ứng lại, cầm điện thoại lên, chậm chạp đi ra ngoài, đôi mắt hơi híp lại, nhận điện thoại.

“Mặc ít như thế, không lạnh à?” Giọng nói quen thuộc truyền từ đầu bên kia đến, Thẩm Ngọc Lam hơi sững người, đầu mũi thấy cay cay, không nhịn được mà đôi mắt đỏ lên, sau đó, mím môi lại, không nói gì, trong lòng có chút tức giận.

“Cô ta yêu cầu đấy, lần cuối cùng, sẽ không có lần sau, anh đảm bảo”

Khóe môi Thẩm Ngọc Lam hơi nhếch lên, cuối cùng cũng không nhịn ổi nữa: “Ù” một tiếng, đáy lòng cũng theo đó mà cảm thấy vui vẻ hơn, hóa ra anh đã nhìn thấy cô rồi, vậy nên, cố ý gọi điện thoại để giải thích với cô.

Thế nhưng… vui vẻ qua rồi, lại cảm thấy bản thân mình thật chán ghét, cho dù người ta muốn chia tay đi nữa, nhưng trước mắt họ vẫn là vợ chồng chưa cưới của nhau, cô có lập trường gì để tức giận, để ghen tuông chứ.

“Không hiếu anh đang nói gì, cúp đây” Cô cứng miệng, cúp điện thoại, khóe môi lại vô thức, từ từ nhếch lên Nếu như mà đã yêu một ai đó, vậy thì, mỗi một hành động của đối phương, đều sẽ kiểm soát đến mọi cảm xúc vui buồn của bạn.

Trước kia Thẩm Ngọc Lam cảm thấy câu nói này, quá là khoa trương rồi, nhưng lúc này, cô lại có thế cảm nhận nó một cách sâu sắc.

“Ngọc Lam, mấy ngày trước, cái đó không sao chứ?”

Em gái mập lại gần hỏi, sau đó sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung hết lên trên người cô, Thẩm Ngọc Lam ngớ người, đúng vậy, cô suýt nữa thì quên mất luôn mục đích hôm nay đến đây.

“Không sao” Cô trả lời một cách qua loa, hoàn toàn không muốn giải thích quá nhiều.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng làm việc hỏi: “Linh Đan đâu?”

Em gái mập lắc đầu: “Không biết, nghe nói, hình như, thôi việc rồi”

Nhớ lại một màn ở trung tâm thương mại, Thẩm Ngọc Lam không trả lời lại.

Cô từ trong túi xách lấy ra đơn từ chức đã chuẩn bị từ trước: “Tôi cũng đến để từ chức đây, sau này, thường xuyên liên lạc nha”

Nói xong, trong sự bàn tán và kinh ngạc của mọi người, đi vào phòng trang điểm, rồi đi đến phòng làm việc của giám đốc Lâm.

Dường như đã biết cô đến từ chức, lần này không có điều khoản gây khó dễ gì, cũng không có bất kỳ yêu cầu không hợp lý nào cả, tổng giám đốc Lâm đó chỉ nói đúng một câu: “Ừ, cô cũng biết Linh Đan đã từ chức rồi nhỉ, nhân lực của chúng ta cũng không đủ, đợi đến lúc tuyển được người mới rồi, cô hẳng đi, có được không?”

Thẩm Ngọc Lam do dự một lúc, gãi đầu, nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn gật đầu, tốt xấu gì đây cũng là công ty của Ninh Nhất Phàm, mặc dù, có lẽ đối với anh mà nói, chẳng hề quan trọng gì cả.

Cao Nhã Uyên đến công ty vừa mới ký được vài phần hợp đồng quan trọng xong, thì ông Cao gọi điện thoại cho cô ta, sau khi cúp điện thoại, cô ta liền gấp gáp đi đến trại tạm giam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.