Nghĩ đến đây, sắc mặt của ba Cao thay đổi liên tục, một lúc sau ông ta mới lấy lại được tinh thần, bình tĩnh nói với Cao Nhã Uyên: “Nếu như cô ta đã không biết tốt xấu, vậy thì để cho cô ta nếm thử một chút xem thế nào” Nói đến đây ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, lại nói thêm: “Đúng rồi, không phải quản lý Lâm ở công ty các con sao, chỉ cần như vậy không phải đã xử lý được cô gái kia rồi sao”
Sắc mặt Cao Nhã Uyên thay đổi: “Ba, ý của ba là sao?”
Ba Cao dùng ánh mắt cố tình hỏi nhìn cô ta: “Phải làm thế nào, có lẽ con không cần phải để ba dạy rồi chứ?”
“Nhưng nếu như anh họ..
“Nếu như chút chuyện này con cũng không làm được, vậy về sau làm sao con có thể làm vợ của Ninh Nhất Phàm được? Nó xuất sắc như vậy, bên cạnh nhất định phải có một người tương xứng, chẳng nhẽ lúc nào ba cũng phải đi sau con sao?” Dù sao con trai vừa biến thành người thực vật, vợ thì mất, tâm tình của ba Cao đã không tốt, vì vậy.
không có kiên nhãn với Cao Nhã Uyên, sắc mặt và giọng nói đều đanh thép.
Cao Nhã Uyên gật đầu, không dám tiếp tục chủ đề này, cúi đầu lau nước mắt: “Ba, là con đã hại Cao Sơn và mẹ, ba yên tâm, con nhất định sẽ trả thù cho bọn họ”
“Âm” Ba Cao hất chiếc hộp rỗng từ trên mặt bàn xuống đất, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Cao Nhã Uyên, thờ ơ nói: “Đừng cho rằng đẩy trách nhiệm cho người khác là xong rồi, ba nói cho con biết, nếu như con có bản lĩnh thì hãy giữ chặt Ninh Nhất Phàm lại, nếu như con không có bản lĩnh, về sau con có xảy ra chuyện gì, ba cũng không thể đảm bảo được”
Cao Nhã Uyên bắt gặp ánh mắt hung ác của ba mình, không khỏi phát run, khoảnh khắc này, cô ta chợt cảm thấy bản thân không quen biết với người đàn ông trước mắt.
Người ba hiền lành lúc trước giống như đã biến thành một người khác.
Sau khi làm xong tang lễ của mẹ Cao, Ninh Nhất Phàm nghe nói bên nước ngoài có một phương pháp trị liệu đặc đối với loại bệnh của Cao Sơn, hơn nữa đã có tiền lệ cho việc khỏi bệnh.
Sau khi bàn bạc với ba Cao và Cao Nhã Uyên, Cao Sơn đã được đưa sang nước ngoài để trị liệu.
Tuy là trong lòng Cao Nhã Uyên cũng sợ rằng Cao Sơn sẽ thật sự khỏi bệnh, nhưng cô ta không có lý do gì để từ chối, để tránh bị ba và Ninh Nhất Phàm nghỉ ngờ, cô ta chỉ có thể giả bộ vui vẻ đồng ý.
“Nhất Phàm, cảm ơn anh” Nhìn thấy Cao Sơn được đưa đi, Cao Nhã Uyên dựa vào ngực Ninh Nhất Phàm, dịu dàng nói cảm ơn.
Ninh Nhất Phàm cũng nhẹ nhàng ừ một tiếng, ánh mắt đen nháy lướt qua, dìu cô ta đứng thẳng lên, sau đó chậm rãi nói: “Nhã Uyên, chuyện của gia đình cô đã giải quyết xong rồi. Hy vọng chuyện của chúng ta cũng có thể nhanh chóng giải quyết”
Lời anh vừa nói xong, Cao Nhã Uyên đã nhận ra điều gì đó, sắc mặ đột nhiên thay đổi. Cô kéo tay Ninh Nhất Phàm lại, dùng lực giữ chặt độ cong khóe miệng: “Được rồi, em sẽ giữ lời. Chỉ là… chỉ là vài ngày này thôi, có được không? Em chỉ là sợ ba không chịu được đả kích”
Nghe được những lời này, hai mắt Ninh Nhất Phàm tối sầm lại, nhìn chăm chẳm cô ta một lúc rồi “ừ” một tiếng.
Cao Nhã Uyên thấy anh đồng ý, cơ thể căng cứng của cô ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài cửa.
Thẩm Ngọc Lam vừa trang điểm xong, thì cảm thấy điện thoại trong túi đang rung lên, mở ra xem thì là Ninh Nhất Phàm.
“Đang làm gì?”
“Thưa ông chủ, đang đi làm”
“Buổi tối đi ăn tối cùng ông chủ”