Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 150: Chương 150






Thẩm Ngọc Lam vừa uống một ngụm nước vào miệng, nghe anh nói như thế lập tức bị sặc nước.

“Khu… Khu…”

Ninh Nhất Phàm thấy vậy vội võ lưng cho cô.

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngọc Lam mới cảm thấy thoải mái một chút, liếc mắt trừng anh một cái, rồi cô đưa tay ra ôm lấy eo của anh, hai má dán vào ngực anh rồi nhắm mắt lại. Cảm xúc hoảng loạn trong lòng bấy giờ mới có thể yên tĩnh một chút.

Lúc này, cô cũng cảm giác được bàn tay trên lưng mình không biết từ lúc nào đã chuyển xuống hông của mình.

Cô ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Ninh Nhất Phàm, ở đây là bệnh viện…” Người con trai kia cố ý vờ như không hiểu câu nói của cô, anh đưa mắt nhìn về phía cô rồi gật đầu đái ⁄, anh biết mà!” Một giây sau, anh lại nói tiếp: “Em không biết sao, ở trong bệnh viện… cũng rất thú vị đấy?”

Bạn nữ nào đó im lặng, tốt xấu gì cô cũng vừa trải qua một chuyện rất lớn đấy có được không hả? Bây giờ người đàn ông này còn muốn trêu chọc cô sao?

Nhưng cô cũng đồng ý rằng cách làm của người đàn ông này có thể làm giảm bớt tâm trạng đang hốt hoảng và căng thẳng của cô rất hiệu quả. Mỗi lần anh đều thành công di chuyển lực chú ý của cô.

“Mấy ngày nữa, anh hủy hôn ước với cô ta, rồi chúng ta kết hôn nhé Ngọc Lam?”

Thẩm Ngọc Lam vừa nghe rõ lời anh nói xong, mày cô nâng lên, khóe miệng mỉm cười, cô hạ giọng trả lời: “Anh muốn kết hôn với em sao, Ninh Nhất Phàm? Ngay cả đính hôn cũng lượt bỏ luôn rồi?”

Ninh Nhất Phàm cúi đầu xuống đúng lúc anh nhìn thấy “phong cảnh” không nên nhìn, nụ cười ở khóe môi anh lại sâu hơn. Anh nheo đôi mắt mình lại, hai tay đang đặt bên hông của cô nhẹ nhàng siết chặt lại, anh cúi đầu dán môi mỏng lên tai cô, thốt ra giọng nói khàn khàn: “Đính hôn rồi lại kết hôn lâu quá, động phòng… phải đợi rất lâu đấy!”

Thẩm Ngọc Lam mở lớn hai mắt, vành tai của cô nóng lên, cô đẩy nhẹ anh một cái rồi nói giọng oan ức: “Ninh Nhất Phàm, anh… Không thể đàng hoàng một chút sao?”

Ninh Nhất Phàm lại hôn xuống cổ cô, nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng, khóe môi anh lại cong khóe môi lên nói: “Với em thì… Không thể được!”

Ngoài cửa, ánh mắt của Cao Nhã Uyên đầy tơ máu, móng tay thon dài đâm thật sâu vào lòng bàn tay, trái tim đau đớn nhưng không khiến cô ta mất lý trí mà xông vào trong phòng.

Cô ta cứ tưởng rắng anh đối xử với mình lạnh lùng, anh không có chút tình cảm nào với cô, tất cả là vì tính cách của anh đã như thế ri Ha ha… Nhưng thật ra, anh cũng có lúc sẽ dịu dàng, anh cũng có cảm xúc chỉ là những cảm xúc này không phải với cô ta mà thôi.

Nghĩ như thế, đột nhiên lòng cô cũng nguội lạnh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, cô lập tức đã thích anh rồi, mười bốn năm ròng tình yêu đã sớm khắc vào trong xương tủy.

Cô đã cố gắng làm vừa lòng anh, cố gảng thay đổi bản thân, cẩn thận từng chút một, liều mạng làm bản thân mình thật hoàn hảo đứng trước mặt anh, liều mạng để cố gắng.

Cô muốn bản thân mình có thể xứng đôi với anh.

Thế nhưng kết quả thì sao? Thế mà mười bốn năm của cô, lại không thể đánh thắng một người bảo mẫu mới gặp qua chỉ mấy tháng…



không trách cô ta mà còn nói giúp cho cô ta nữa” Cao Nhã Uyên nức nở, khóc ra nước mắt.

“Vậy à?” Ba Cao dường như không ngạc nhiên lắm, ông ném mẩu thuốc lá đang cầm trên tay vào trong ly nước bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.