“Phụt!, lấy lại tỉnh thân Thẩm Ngọc Lam phì cười ra tiếng, quay lại, một tay chống đầu, “Ninh Nhất Phàm, anh ghen sao?”
Cô nói xong chu cái miệng nhỏ, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn người con trai trước mặt.
Trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc, tuy rằng, tạm thời phần hạnh phúc này là “Trộm” mà có, cô vẫn không nhịn được mà hãm sâu vào.
Chỉ là, cô không biết, trong mắt Ninh Nhất Phàm bộ dạng lúc này của cô có bao nhiêu quyến rũ, khi cô còn chưa kịp phản ứng, tay trái Ninh Nhất Phàm kéo cô vào trong ngực, tay phải ấn nút trên nóc xe.
Vách ngăn bị kéo xuống, đôi môi đỏ mọng của Thẩm Ngọc Lam bị đôi môi anh ra sức nghiền ép.
Hôn đến khi cô không thở nối nữa, Ninh Nhất Phàm mới buông cô ra.
“Anh điên à, có… có người ở đây” Nghĩ đến Liễu Tự đang ngồi ở phía trước, gương mặt của Thẩm Ngọc Lam đỏ bừng cả lên.
“Chẳng phải đã chắn rồi sao?” Nhưng người đàn ông nào đó lại nâng cái tấm chắn ở dưới lên.
“Anh… Điều này chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Khỏi cần nói, chắc chắn Liễu Tự đã nghĩ ra bọn họ đang làm cái gì rồi.
Cô càng suy nghĩ càng cảm thấy sau này không còn mặt mũi mà gặp người nào khác nữa.
Cho nên khi vừa mới đến nơi, còn chưa đợi xe dừng hẳn cô đã lao xuống dưới.
Bức màn chắn ở giữa được vén lên, Liễu Tự quay đầu xuống nhìn Ninh Nhất Phàm đang nhếch khóe miệng lên: ‘Lúc đầu ai đã nói cái màn chắn của người ta rất thừa thãi vậy? Cậu nói xem, hay là ngày mai gỡ nó xuống nhé?”
Ninh Nhất Phàm rất ít khi tranh cãi với anh ta, anh chỉ liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Có muốn ở lại ăn cơm không? Không ăn cơm thì mau cút đi.”
“Phải ăn chứ, bởi vì cái tên không có lòng tự trọng nhà cậu đã làm phiền đến chuyện tốt của tôi nên gần đây mấy em gái của tôi không dám đến tìm tôi nữa”
Từng đợt gió thổi phà vào mặt, mặc dù vẫn rét thấu xương nhưng lại không xua tan đi sự ấm áp ở trong lòng.
Thẩm Ngọc Lam lấy chìa khoá ra, cảm vào trong ổ khoá, cô vẫn còn chưa vặn, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Thím Lưu nhìn cô với gương mặt tươi cười: “Ngọc Lam về rồi đấy à? Mau vào đây đi, đúng lúc tôi cũng đã nấu xong cơm rồi”
“Mẹ nhỏ à, mẹ về rồi sao?” Theo sau là giọng nói trẻ con vang lên, sau đó một bóng dáng nhỏ bé sà vào trong lòng Thẩm Ngọc Lam.
“Thím Lưu, sao bà cũng đến chỗ này?”
“À, Thiên Vũ cứ làm ầm lên đòi gặp cô, mà tôi cũng đang rảnh rỗi nên đến đây nấu cơm cho cô. Ôi chao, nhìn thắng bé vui chưa kìa.
Ngọc Lam à, cô thay giày và rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm thôi, tôi đi múc canh ra bát” Thím Lưu quay người rồi đi về phía nhà bếp.
“Mẹ nhỏ, mẹ mau thay giày đi để lát nữa ăn cơm nữa” Thiên Vũ nói xong rồi buông cô ra, quay về trước tivi.
Giờ đây trong căn nhà lạnh lẽo đã thắp đèn sáng trưng, Ninh Thiên Vũ đang chơi trò chơi mà cậu bé thích ở trước tivi, còn thím Lưu thì đang vội vội vàng vàng ở trong phòng bếp.
trên đôi chân của mình đã được Ninh Nhất Phàm tháo ra rồi.