Ninh Nhất Phàm cảm thấy chấn động, tình cảm của anh đối với Cao Nhã Uyên chưa bao giờ dính dáng tới tình cảm nam nữ, nhiều năm trôi qua anh vẫn luôn coi Cao Nhã Uyên như em gái, sau khi quay người lại, anh thấy khuôn mặt Cao Nhã Uyên toàn nước mắt, trong lòng cũng có chút kích động.
“Nhã Uyên, cô xứng đáng với một người tốt hơn tôi, buổi họp báo chiều nay nếu như cô không muốn tham gia tôi sẽ sai người trả lời thay em”
Anh quay người đưa hai tay đỡ lấy cánh tay Cao Nhã Uyên, anh vẫn chu đáo như vậy nhưng cảm giác đã khác hoàn toàn rồi, Cao Nhã Uyên biết có một số chuyện làm thế nào cũng không thể như xưa được nữa.
Cô ta cúi đầu khóc, không nói chuyện, tìm người tốt hơn Ninh Nhất Phàm sao? Cả thành phố C này làm gì có ai sánh được với Ninh Nhất Phàm cơ chứ?
Không, cô ta nhất định không để cho Ninh Nhất Phàm và Thẩm Ngọc Lam thuận lợi ở bên nhau.
Ánh mắt cô ta sắc lạnh.
Đột nhiên cô ta không nói lời nào ngẩng đầu lên, gật đầu với Ninh Nhất Phàm, “Được, em nghe lời anh… vậy, phiền anh tìm người thay em tham gia buổi họp báo chiều nay!” Nói xong cô ta chậm rãi quay người, ngơ ngẩn rời khỏi phòng làm việc.
Ninh Nhất Phàm vô thức định đưa tay kéo cô ta lại, cô ta quay đầu nhìn anh thêm lần nữa, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, tránh né tay anh bước ra ngoài.
Sau khi Cao Nhã Uyên rời đi không lâu, thì Liễu Tự mở cửa bước vào.
“Nhất Phàm, tôi cảm thấy dáng vẻ của Cao Nhã Uyên lúc đi ra ngoài cứ kì lạ sao ấy”
Ninh Nhất Phàm nhìn anh ta một lúc, sắc mặt trầm xuống, vứt luôn cây bút trong tay ra chạy nhanh ra ngoài.
Sau khi cửa cánh cửa tự động dưới sảnh lớn mở ra, ánh mắt Ninh Nhất Phàm chỉ nhìn thấy một thứ gì đó màu tím xẹt qua, rồi rơi xuống…
Lúc Cao Nhã Uyên đến đây, cô ta mặc quần áo màu tím.
Tiếp đến, có tiếng người hét lên chói tai, hiện trường xung quanh rất hỗn loạn Ngay sau đó Liễu Tự cũng kịp thời chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh này, anh ta cũng ngây người tại chỗ.
Anh ta nghiêng đầu sang nhìn Ninh Nhất Phàm, thấy trên trán Ninh Nhất Phàm đã chảy mồ hôi hột.
Bởi vì trước khi đi Ninh Nhất Phàm nói buổi tối sẽ về nhà ăn cơm nên Thẩm Ngọc Lam còn đặc biệt tới chợ cách nhà rất xa để mua hải sản.
Nhưng mãi đến lúc cơm canh nguội cả rồi Ninh Nhất Phàm vẫn chưa về nhà.
Cô cầm điện thoại lên, do dự không biết có nên gọi cho anh không, nhưng cô lại sợ anh đang bận rộn chuyện gì.
Cô cầm điều khiển tivi, đổi kênh trong tâm thế không yên trong lòng.
Cô ấy cúi đầu, đeo khẩu trang, không ai có thể nhìn rõ mặt cô ấy.
Thời gian cứ dần trôi, sắc mặt mọi người càng ngày càng nặng nề.
Cuối cùng… cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”
Ba Cao nắm chặt cánh tay bác sĩ lo lắng hỏi.
Cả quá trình khuôn mặt Ninh Nhất Phàm không có chút cảm gì, khiến mọi người không đoán được, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì “Người chúng tôi cứu được rồi..” Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ là tử cung bị tốn hại nghiêm trọng, cả đời không thể có thai được nữa”
Bác sĩ vừa dứt lời, đôi lông mày của Ninh Nhất Phàm nhíu chặt lại, như đóng băng tại chỗ.
Ba Cao híp mắt, nhíu lông mày, che dấu vẻ đắc ý!