Hai người họ nói chuyện một lúc, nghe thấy loa tàu báo sắp đến điểm dừng tiếp theo, cô liên đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh, tàu dừng lại, khi tàu tiếp tục khởi hành.
Cô mới phát hiện ra cô không còn là cô nữa.
Sau đó, hòa theo dòng người, cô tùy tiện tìm một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.
Khung cảnh bên ngoài xe lùi dần, kí ức của Thẩm Ngọc Làm cũng lùi về ngày đầu tiên cô bước chân vào biệt thự nhà họ Ninh.
Mọi thứ, tựa như một giấc mộng đẹp nhưng bây giờ cô đã tỉnh giấc rồi.
Tàu dừng ở trạm kế tiếp, sau khi khởi hành không lâu, cô nghe thấy âm thanh náo động mơ hồ truyền đến từ toa tàu đối diện.
Cô vô thức ngẩng đầu thì nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang đứng giữa một đám người mặc đồ đen.
Văn là bộ âu phục cùng đôi giày da, chiếc cà vạt được anh thắt ở cúc thứ hai của áo sơ mi. Tuy đem lại cảm giác nhưng lại khiến vẻ đẹp của anh thêm phần phóng túng. Gương mặt anh tối lại, dù ở khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và sốt ruột của anh.
Cô đi rồi, anh nhất định sẽ lo lắng phải không? Nhưng Ninh Nhất Phàm à, nếu cô ở lại thì anh định làm thế nào với cô đây? Chúng ta nên làm gì với chính mình đây?
Hạnh phúc không thể có được nữa rồi!
Nhưng trái tim cô vẫn cảm thấy thật ấm áp vì ít nhất anh còn đuổi theo cô.
Nhưng đáng tiếc…
Cô ngồi thẳng người dậy, cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù trang điểm dày đã làm mất đi vẻ thuần khiết vốn có nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt sắc của cô, áo len cổ lọ màu trắng, quần da màu đen, mùi nước hoa nồng nặc.
Cô sẽ không còn là Thẩm Ngọc Lam nữa.
Từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không tồn Thẩm Ngọc Lam nữa.
Ninh Nhất Phàm, tạm biệt!
Trong ngôi biệt thự Thẩm Ngọc Lam từng ở.
Khắp nơi vô cùng lộn xộn, xung quanh đều là đồ đạc bị đập nát, quần áo, sách vở, ghế bị đá xuống…
Không còn lấy một chỗ trống đế đặt chân.
Người đàn ông luôn tự cao tự đại nhưng vào lúc này anh lại hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng, dáng vẻ thất thần ngồi bệt trên sàn bên cạnh ghế sô pha.
Trước mặt là chiếc điện thoại đã bị đập vỡ.
“Camera của bệnh viện đã ghi lại đúng là hôm qua cô ấy đã đến đó, hơn nữa còn nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu với tổng giám đốc Cao cho nên cô ấy mới rời đi như vậy”
Căn phòng vô cùng im lặng khiến Liễu Tự không biết là mình có nên nói tiếp hay không.
“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các camera ghi lại các trường hợp xuất nhập cảnh của các trạm dừng chân dọc đường, nhưng cũng không phát hiện cô Thẩm xuống xe. Trùng hợp ở trên chuyến tàu cao tốc này lại không có camera…”
Liễu Tự nói xong, hít một hơi thật sâu, anh ta không thể nào lý giải được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Rõ ràng camera đã ghi lại đúng là người phụ nữ đó đã lên chuyến tàu ấy nhưng lại không có một ai nhìn thấy cô xuống tàu cả. Một vài người nhìn thấy cô khóc nức nở của cửa tàu cao tốc, còn thấy cô trò chuyện với ông lão người bên cạnh, nhưng lại không thấy cô xuống tàu.
Ninh Nhất Phàm cụp mắt xuống, đôi mắt anh lại càng đỏ hơn.
Chẳng trách ngày hôm qua cô nhiệt tình như vậy, thảo nào cô muốn phát sinh quan hệ với anh?
Hóa ra, lúc ấy cô đã có ý định rời đi.