Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 187: Chương 187




Với cặp lông mày rậm và đôi mắt to, đường nét toàn thể khuôn mặt giống hệt ba tận bảy mươi đến tám mươi phần trăm.

Cho dù mỗi ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng giờ phút này Diệp Lâm vẫn có chút thất thần.

Ông trời luôn đối xử tử tế với cô như thế đó, mấy năm nay sau khi rời khỏi Ninh Nhất Phàm, cô không thể tưởng tượng nối mình sẽ sống sót như thế nào nếu không có Diệp Minh Tuyền ở bên cạnh.

“Diệp Minh Tuyền, mẹ không phải trẻ con!” Không giống như Ninh Thiên Vũ ít nói, Diệp Minh Tuyền lại nói rất nhiều, tuy răng không bằng chỉ số IQ 190 của Ninh Thiên Vũ, nhưng chỉ số IQ của cô bé cũng không thấp.

Đặc biệt là khả năng bắt chước ngôn ngữ mạnh đến kinh ngạc, thường khiến người ta nghẹt thở.

“Con biết mẹ không phải trẻ con, nhưng mà thường xuyên nhớ đến cái người đàn ông tệ bạc đó, đến mức đi trên đường húc vào tường mà cũng không biết” Đứa bé khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.

Diệp Lâm cau mày, dừng lại động tác đóng cửa.

“Diệp Minh Tuyền, người đó là ba của con” Cô chỉnh lại câu đó của cô bé, cô có thể đảm bảo rằng, nhiều năm trôi qua như vậy, cô chưa bao giờ nói xấu Ninh Nhất Phàm trước mặt Diệp Minh Tuyền.

Vì Diệp Minh Tuyền là người nhạy cảm nên cô đã nói cho cô bé rằng, cô bé không có ba là bởi vì một số lý do đặc biệt khiến họ không.

thể ở bên nhau, nhưng nếu như ba biết sự tồn tại của cô bé, ba nhất định sẽ yêu thương cô bé.

Cô cho rằng sự bất lực của người lớn không hề sai, càng không liên quan gì đến trẻ nhỏ.

Nhưng Diệp Minh Tuyên dường như có ấn tượng không tốt với Ninh Nhất Phàm: “Về sau con bớt xem các chương trình truyền hình đi” Nói ra câu này cho thấy cô đang hơi chột dạ, liếc nhìn cô bé một cái, trong ánh mắt có chút bất lực, có chút cưng chiều, mà hơn nữa đó chính là cảm giác tội lỗi.

Những năm gần đây cô rất ít dành thời gian cho cô bé, mặc dù chị Hứa rất giỏi chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng lại không phải là người nói nhiều, vì vậy về phương diện tiếp xúc ngôn ngữ của Diệp Minh Tuyền hầu như đều là từ TV.

“Diệp Lâm, có phải là não mẹ thiếu sót gì đó rồi không? Bởi vì sinh con mà mẹ suýt chút nữa thì mất mạng, còn chú ta thì sao chứ? Chú ta thì tốt rồi, khi đó chú ta đang ở đâu? Nếu như không có ba Sở của con, thì cái mạng nhỏ này của con chắc là bị chú ta bóp chết từ trong bụng mẹ rồi”

Nói xong, cô bé liếc nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép: “Hơn nữa, mẹ nhìn mấy năm nay đi, mẹ nhớ chú ta đến mức sống dở chết dở, nghe ba Sở nói, người ta còn cưới vợ rồi đấy, hôm qua mẹ đã nghe trên TV nói gì chưa, ngốc nghếch..”

Diệp Lâm sụp đổ trong nháy mắt, lời nói già dặn như vậy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kinh ngạc, sao có thể thốt ra từ một đứa bé ba tuổi chứ?

Tuy nhiên, lời mà cô bé nói không sai, cô nghẹn ngào một lúc, cảnh tượng ra đời của Diệp Minh Tuyền năm đó thực sự rất nguy hiểm, bác sĩ nói rằng cô đã xuất hiện tình trạng hôn mê trước lúc sinh đứa nhỏ, nếu cô không đủ mạnh mẽ kiên trì trong thời gian sau, thì có lẽ cô thật sự mất đi thật rồi.

Trong chuyện này, cô biết ơn Sở Tịnh Khuynh, nhưng cô cũng không trách Ninh Nhất Phàm, dù sao người không biết cũng không có tội.

“Diệp Minh Tuyền, nếu con còn nói chuyện với mẹ như thế này, mẹ thực sự sẽ giận đó” Năng khiếu ngôn ngữ của Diệp Minh Tuyền đã bộc lộ từ khi cô bé hơn một tuổi, cô bé thường bắt chước những người đó trên TV và nói rất sinh động, khiến cô câm nín, nhưng cô phải thừa nhận rằng, vì có cô bé cho nên cuộc sống của cô mới có những khoảnh khắc hạnh phúc.

“Bỏ đi, tức giận thì được gì chứ? Chỉ bằng mẹ thôi sao, bề ngoài cứng rắn nói là thế, nhưng trong lòng thì mềm nhữn như đậu hũ” Trong mắt Diệp Minh Tuyền hiện lên vẻ khinh thường, cô bé leo lên ghế đẩu, cầm lấy một cái bánh mì nhỏ bỏ vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.