Nhưng khi nhìn thấy thái độ của ông ta với mẹ, đột nhiên cô bé lại cảm thấy rất căm ghét. Bàn tay nhỏ nắm chặt lại, cô bé cản môi rồi lạnh lùng xoay người kiêu ngạo chạy lướt qua người Ninh Thiên Vũ.
Chỉ là một đứa bé vẫn còn nhỏ nên bước chân rất ngắn, vì thế không lâu sau cô bé đã bị hai người đàn ông phía sau vượt mặt.
“Em đi đâu vậy? Để anh bế em?” Ninh Tiểu Vũ đi đến bên cạnh cô bé, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng nói. Hôm qua ở đây mới mưa, vì thế khắp nơi trong vườn hoa vẫn còn nước nên rất khó đi. Cô bé lại đi một đôi giày vuông nhỏ, vậy nên đi lại sẽ rất tốn sức.
Ninh Nhất Phàm nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu lại, vừa đúng lúc Diệp Minh Tuyền cúi đầu nên anh không thể nhìn rõ mặt của cô bé.
Anh chỉ cảm thấy con trai mình nhiệt tình như vậy thì quả thật là hiếm thấy. Từ nhỏ Ninh Thiên Vũ đã không thích hoà đồng với người khác, không biết là do IQ quá cao nên không thèm chơi với mấy đứa bé khác hay là vì chuyện gì, dù gì thì đối với những đứa trẻ bất kể là lớn hay nhỏ, cậu bé cũng đều sợ hãi và né tránh còn không kịp. Nhưng hôm nay lại…
Ninh Thiên Vũ cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Ninh Nhất Phàm nên thân hình bé nhỏ hơi run lên, cậu vừa mới trúng tà rồi sao?
Tại sao đột nhiên cậu lại muốn ôm cô bé xấu tính này.
“Không cần!” Diệp Minh Tuyền không thèm ngẩng đầu mà trả lời, đúng lúc này có một lối rẽ nên cái mông nhỏ bỗng lắc lắc rồi chạy về hướng ngược lại với hai ba con.
Ninh Thiên Vũ sờ sờ mũi, rõ ràng là cậu có hơi ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên cậu bé tỏ ra thân thiết với một bé gái, nhưng không ngờ…
Ninh Nhất Phàm đợi cậu bé đi lên rồi vỗ vai Ninh Thiên Vũ, hai ba con cũng không nói thêm gì nữa. Hai người vừa bước vào phòng thì sau lưng đã có một thân hình nhỏ bé chạy ra từ phía sau cái cột và nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng khách, mẹ Ninh đang chơi Happy Matching Fun, nghe thấy tiếng bước chân nên bà ấy ngẩng đầu lên thì thấy Ninh Thiên Vũ, bà ấy vội vàng vứt điện thoại trên tay xuống rồi đứng dậy chạy đến ôm Ninh Thiên Vũ: “Ôi trời, Thiên Vũ, bà nội nhớ cháu muốn chết luôn, để bà nội xem nào, cháu có cao lên mập lên không hả?”
Vừa nói bà ấy vừa xoay người Ninh Thiên Vũ và võ võ vào lưng cậu bé, cười nói: “Không tồi không tồi nha, cũng rắn chắc lắm đấy”
“Chào bà nội” Không giống với lúc còn nhỏ, bốn năm nay cậu bé đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, cả người nghiêm trang cứ như một chàng trai. Đối với mẹ Ninh cũng không còn quá thân thiết như lúc trước, cậu chỉ chào hỏi một cách lễ phép rồi thôi. Tay của mẹ Ninh dừng lại rồi bà ấy gật đầu và không nói gì.
“Cô ta không đến sao?” Khi nói câu này, bà ấy nhìn Ninh Nhất Phàm.
“Con không kêu cô ta tới” Sắc mặt của Ninh Nhất Phàm vẫn không thay đối, sau đó anh trả lời.
Mẹ Ninh nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt rồi bà ấy thở dài, ý muốn nói Ninh Nhất Phàm ngồi xuống đối diện: “Nhất Phàm, đã cưới rồi thì kiếp này cô ta chính là vợ của con. Dù trong lòng con không quên được vài người nhưng vẫn phải học cách chấp nhận, biết chưa?”
Nói xong, bà ấy lại kéo tay Ninh Thiên Vũ: “Cháu, Cao Nhã Uyên cũng không ph; người xấu, nếu cháu thử coi cô ta là mẹ thì cô ta sẽ đối xử tốt với cháu” Ninh Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn mẹ Ninh rồi lại rút tay ra khỏi tay bà: “Bà nội, bà và ba cháu nói chuyện đi, cháu ra phía trước một chút”
Bóng dáng nhỏ nhắn ở phía sau chuyển động, dù sao vẫn còn nhỏ nên cô bé cũng không hiểu người bà này đang nói cái gì…sau khi ngẫm nghĩ thì cái mông nhỏ lắc lư rồi xoay người đi chỗ khác.
Sở Tịnh Khuynh đang chào hỏi khách khứa thì đột nhiên chân anh †a cảm thấy ấm áp, sau đó anh ta cúi đầu xuống rồi mắt nhanh chóng tràn đầy sự yêu thương.
“Minh Tuyền, con đến từ lúc nào vậy?” Vừa nói vừa cúi người nhấc cô bé lên và ôm vào lòng.
“Ba Sở, hôm nay ba đẹp trai quá” Diệp Minh Tuyền nói rồi hôn lên mặt Sở Tịnh Khuynh.