“Nói kết quả đi” Ninh Nhất Phàm lạnh lùng thúc giục.
“Kết quả gì? Không có bất cứ điều gì khác, Nhất Phàm, cô ấy chết rồi, cậu và tôi đã nhìn thấy cô ấy được hỏa táng rồi mà. Cậu chấp nhận sự thật đi có được không? Cậu còn nhớ lần trước ở trên đường không?
Người phụ nữ đó đã nhầm tưởng bản thân được cậu nhìn trúng đó?
Còn nữa, cô gái nhảy trong KTV vì hùa theo ý cị cả..” Mấy năm qua, Ninh Nhất Phàm dường như cảm thấy ai cũng giống với Thẩm Ngọc Lam, không biết đã bao nhiêu lân anh ngộ nhận vậy rồi.
Ninh Nhất Phàm nắm chặt hai tay chống trước trán, anh nhảm mắt nhưng trong mắt lại chí hiện lên hình ảnh của Thẩm Ngọc Lam, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ký ức vẫn rõ rệt như vậy.
Cô ấy đã chết, phải, cô ấy chết rồi, nhưng tại sao anh lại cứ không tin như thế? Ngay cả khi nhìn thấy cô được hỏa táng thì anh vẫn không tin, anh luôn cảm thấy cô vẫn còn sống. Vì vậy mấy năm qua, anh luôn giữ mình vì cô, giữ trái tim cho cô, anh cố chấp chờ đợi năm này qua năm khác.
“Hay là, giám định ADN cho cô ấy và Thiên Vũ? Cô ấy là Thẩm Ngọc Lam thì tôi không tin, nhưng nếu nói cô ấy là mẹ ruột của Thiên Vũ thì tôi lại tin, cậu xem thử đi?” Tuy tài liệu đã nói không phải nhưng quả thật anh không tin.
Ninh Nhất Phàm “ừ” một tiếng: “Được. ậ “Diệp, mau đi cùng tôi” Khi hôn lễ sắp kết thúc thì Sở đột nhiên hốt hoảng chạy tới kéo lấy tay cô, rồi không nói về phía phòng.
Khi đi ngang qua Amy, cô ấy gọi nhưng anh ta cũng không phản ứng lại.
Anh ta như vậy khiến Diệp Lâm rất sợ hãi, dù sao Sở Tịnh Khuynh cũng là người đã trải sự đời, điều có thể khiến anh ta rối tung lên như: vậy thì chắc chẩn không phải chuyện nhỏ rồi.
Nhưng hôm nay là hôn lễ của hai người mà anh ta lại hốt hoảng nắm tay một người phụ nữ rời đi, có vẻ rất giống với dáng vẻ đào hôn nhỉ.
Hành động kỳ lạ của cả hai đã khiến những vị khách có mặt cũng như Ninh Nhất Phàm kinh ngạc.
“Tịnh Khuynh, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Diệp Lâm muốn hất tay ra, nhưng anh ta nắm rất chặt.
Tiếng bàn tán phía sau càng lúc càng lớn, Diệp Lâm cũng không biết phải làm sao nữa.
Hôm nay là hôn lễ của họ mà anh ta lại không rõ ràng như vậy, sau này Amy sẽ nghĩ thế nào đây?
“Tịnh Khuynh, anh nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì trước đã? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô lo lắng đến phát khóc luôn rồi.
Sở Tinh Khuynh nhìn ng người ở phía sau đang nhìn bọn họ, thì anh ta bất đắc dĩ dừng lại rồi nói nhỏ bên tai Diệp Lâm: “Ông ngoại của cô đến tìm cô đó, Diệp Lâm”
Ai cơ? Ông ngoại tôi sao? Đột nhiên Diệp Lâm không kịp phản ứng gì. Hơn hai mươi năm trong cuộc đời, từ trước đến nay cô chưa từng nghe thấy từ này. Cô đã quên mất rằng, trên đời này vẫn còn tồn tại một người gọi là ông ngoại rồi.
Ông ngoại là ba của mẹ cô, đúng vậy. Nhưng mẹ cô đã mất rồi, hơn nữa trong ký ức của cô, mẹ chưa từng nhắc đến ba ruột của bà ấy, dù một lần thì cũng chưa từng. Huống hồ, ông ngoại lại ở nước ngoài và không biết ông ta từ đâu đến đây, lại còn đột ngột như vậy.
Hơn nữa, ông ta còn có thể làm cho một người mắt để trên đỉnh đầu như Sở Tịnh Kỳ cuống cuồng như vậy, cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc đó là người như thế nào? Vì vậy, cô cũng không thể từ chối mà bước nhanh theo Sở Tịnh Khuynh.
Bên ngoài phòng khách lớn, có mấy người mặc đồ đen đang đứng thành hai hàng, khi thấy Sở Tịnh Khuynh và cô đi đến thì bọn họ lập tức.
cúi người. Phía sau có vài người muốn đến xem náo nhiệt, nhưng đều bị những người mặc áo đen chặn lại. Vào trong phòng khách, ông Ngải đang đưa lưng về phía bọn họ và hơi cúi người, còn có một ông cụ râu trắng đang ngồi ở trung tâm. Ông cụ có bộ râu dài khoảng một mét, tóc hoa râm, mắt ông ta thì đang nhắm lại nghe ông Ngải nói cái gì đó.
“Ba, Diệp Lâm đến rồi” Sở Tịnh Khuynh vừa lên tiếng thì ông Ngải lập tức xoay người sang nhìn Diệp Lâm nở một nụ cười thâm tình.
“Diệp Lâm, mau, mau đến đây, cháu nhìn xem đây là ai này? Ông Ngải và cô cũng chỉ gặp nhau có vài lần, nên cũng không được coi là thân thiết gì. Sau này lại là phận con cháu nên bình thường dù có gặp mặt cô cũng chỉ chào hỏi theo lễ nghĩa mà thôi.
Cho nên bây giờ ông ta đột nhiên đối xử thân thiết như vậy thì chỉ có một nguyên nhân đó là, ông cụ được gọi là ông ngoại kia. Cô thật sự rất tò mò, người ông ngoại này của cô rốt cuộc là nhân vật gì mà có thể khiến ông Ngải phải cung kính như thế.
Thấy cô không có động tĩnh gì thì Sở Tịnh Kỳ đứng bên cạnh vội đẩy cô một cái, Diệp Lâm cúi đầu rồi không nóng không lạnh lên tiếng: “Xin lỗi nhưng tôi không quen ông”
Cô đang nói sự thật.
Ông cụ nhanh chóng mở mắt nhìn Diệp Lâm rồi chống cây gậy đâu rồng đứng lên đi đến bên cạnh cô: “Con bé này, cháu là con gái của Bình Tử đúng không?”
Lâm Bình là tên của mẹ cô, Bình Tử chác là tên thân mật khi ở nhà của mẹ.
Cô gật đầu rồi không nói lời nào.
*Nó dạy dỗ cháu tôi như thế này à? Nhìn thấy người bề trên sao lại không có lễ phép thế chứ?” Xem ra ông cụ tuổi cũng đã cao, nhưng lúc nói chuyện lại trầm lắng hùng hồn, tuy không tức giận nhưng khí thế uy nghiêm đến cả Ninh Nhất Phàm cũng không bì kịp. Nhưng cô không hề sợ hãi, ngược lại vào lúc này cô lại vô cùng oán giận đối với người được gọi là ông ngoại này.