Ninh Nhất Phàm dụi điếu thuốc mới châm vào gạt tàn.
“Lúc tôi còn nhỏ được Cao Nhã Uyên cứu mạng một lần, cưới cô ta chỉ là để trả ơn, không liên quan đến tình cảm”
Thẩm Ngọc Lam không ngờ Ninh Nhất Phàm sẽ giải thích với mình, lại còn trả lời như vậy nữa.
“Thế ư? Vậy thì sao? Anh Ninh định trong nhà một người, bên ngoài một người à?” Thẩm Ngọc Lam nói có hơi không lựa lời, giọng điệu mỉa mai như trước, cô nghĩ tới chuyện lúc nãy ở dưới lầu, không phải anh bênh Cao Nhã Uyên lắm sao, cho nên giọng nói pha lẫn sự ghen tuông mà chính cô cũng không nhận ra.
Tuy cô chỉ là một người không có gì thu hút nhưng cũng không chấp nhận nổi việc làm người thứ ba. Cho dù đây là tình yêu, cô cũng thà rằng không cần.
Càng đừng nói Cao Nhã Uyên là người quen của mình, cũng đối xử tốt với mình thì làm sao cô có thể làm chuyện có lỗi với người ta được.
Ninh Nhất Phàm nhìn Thẩm Ngọc Lam nổi giận đùng đùng cũng không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười, ngón tay thon dài chơi đùa với trang trí trên bàn.
Thấy anh không nói gì Thẩm Ngọc Lam lại nghĩ là anh đã cam chịu, hừ lạnh, đàn ông đúng là chẳng có người nào tốt, sau đó quay lưng mở cửa định bỏ đi.
“Cho tôi thời gian, tôi sẽ xử lý tốt”
Tay Thẩm Ngọc Lam ngừng lại, anh sẽ xử lý tốt? Xử lý như thế nào, chẳng lẽ từ hôn với Cao Nhã Uyên? Nghĩ vậy cô quay lại nhìn Ninh Nhất Phàm.
"Anh Ninh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không có ý gì với anh hết, trước giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có liên quan gì với anh, cho nên chuyện của anh và cô Cao giải quyết thế nào cũng không liên quan đến tôi.." Cô nói một cách kiên quyết.
Thẩm Ngọc Lam cô tuyệt đối không làm người phá hoại hôn nhân của người khác.
Ninh Nhất Phàm vẫn không nói câu nào, đúng lúc này di động vang lên, anh nhìn qua tên người gọi đến, nhíu mày bắt máy: "Alo, ừm... Được, xem rồi xử lý đi...”
Thẩm Ngọc Lam nhìn Ninh Nhất Phàm, dáng người anh ta cao lớn thon dài, khuôn mặt góc cạnh nhìn ở góc nào cũng rất thu hút. Cô vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó lúc mình ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đứng trước mặt cô đã kích động đến nhường nào, Thẩm Ngọc Lam nghĩ, có lẽ chính là trong một giây đó người đàn ông đó đã khiến cô rung động đi!
Cô ngơ ngẩn nhìn anh, trong ánh mắt có thưởng thức và rung động không kiềm nén được. Cô cho rằng đời này sau khi trải qua chuyện của ba thì cô sẽ không rung động trước đàn ông nữa, cô cho rằng đã có thể từ chối Hạ Phong là sẽ có thể kiên trì với quyết định của mình,
Nhưng cô vẫn thua.
Ninh Nhất Phàm cúp điện thoại xong quay lại thì thấy Thẩm Ngọc Lam đang ngẩn người nhìn mình, khóe môi anh cong lên: "Vinh hạnh quá, có thể được cô Thẩm nhìn lâu như vậy”.
Câu nói trêu chọc khiến Thẩm Ngọc Lam lấy lại tinh thần, mặt hơi nóng lên trừng anh: "Ai cũng có quyền yêu thích cái đẹp mà, chỉ vậy thôi!”
Ninh Nhất Phàm đi tới gần cô, anh đi tới một bước cô lại lùi một bước, rất nhanh Thẩm Ngọc Lam đã bị ép sát vào tường.
“Nhưng em không xinh đẹp mà tôi vẫn thích nhìn, em nói xem là vì sao đây chứ?”
Giọng nói từ tính chảy vào tai, hơi thở ấm áp phả lên mặt, ánh mắt Thẩm Ngọc Lam thay đổi, mặt đỏ lên. nghiêng đầu đi không dám đối diện với Ninh Nhất Phàm, sợ anh thấy sự rung động trong mắt mình.
“Anh Ninh nói cái gì, tôi nghe không hiểu” Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, để lại một câu sau đó lách khỏi người anh, mở cửa bỏ chạy.
Xuyên qua khe cửa nhìn bóng người kia chạy mất, ánh mắt Ninh Nhất Phàm tối đi. Lúc trở lại phòng của Ninh Thiên Vũ mặt Thẩm Ngọc Lam vẫn còn nóng.
“Mẹ nhỏ, mẹ đến phòng sách tìm ba nói gì mà lâu thế, có phải... Là vì làm mấy chuyện xấu hổ không?” Ninh Thiên Vũ thấy Thẩm Ngọc Lam vừa vào đến đã nhảy xuống giường chạy qua tò mò nhìn cô.