Sống mũi Thẩm Ngọc Lam cay xè, cô là người miền Bắc nhưng lại quên mất rằng mấy năm qua mình đã không ăn cay. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Sau khi mẹ cô lâm bệnh, vì để chăm sóc theo khẩu vị của mẹ nên cô luôn làm những bữa cơm thanh đạm. Về sau mẹ cô qua đời, cô lại đã quen với lối ăn thanh đạm.
Thấy cô không nói gì, Sở Tịnh Khuynh bỗng dừng lại, quay người nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Chẳng lẽ cô không thích ăn cay sao?”.
Anh ta nói dứt câu đấy, Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy rõ sự một sự thất vọng tràn ngập trong ánh mắt anh ta, cô nhếch môi cười: “Không đâu, tôi cũng thích ăn cay”.
Đối với Sở Tịnh Khuynh, anh ta mang cho cô một cảm giác như một người bạn đồng hương vô cùng thân thiết. Thế nên, khi đối diện với sự nhiệt tình của anh ta, cô biết rất rõ cách nghĩ của anh ta đối với mình, nhưng vẫn nhận ra bản thân cũng không cách nào chối từ.
“Thật sao? Vậy tốt quá rồi”
Nhìn thấy những món cay đỏ ngập bàn ăn, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy vị giác của mình được đánh thức. Gà xào ớt, cá sốt cay, thịt xông khói xào tỏi, thịt xiên cay, kim chi... Tất thảy đến mười mấy dĩa.
Trùng hợp thay món nào cũng đều là món khoái khẩu của cô hồi sáu năm về trước.
“Đây đều là những món cô ấy thích ăn nhất” Mạch suy tư của cô vẫn chưa ngừng lại. Sở Tịnh Khuynh ngồi đối diện cô, nhìn bàn ăn ngập món, nói mấy câu bâng quơ.
Thẩm Ngọc Lam chìa đũa gắp cá sốt thì dừng đũa giữa không trung. Trong dòng kí ức, cô và Sở Tịnh Khuynh đã từng cùng nhau ăn chung mấy bữa cơm. Tất cả đều là vì tham gia hoạt động của trường tổ chức mà quá giờ cơm nên cả hai đi ăn ở quán cơm trước cổng trường.
Mỗi lần như thế, anh ta đều bảo mình không kén ăn và nhường cho cô gọi món. Hồi đấy, tính cô vô tư nên chưa từng để những chi tiết nhỏ ấy vào lòng. Hôm nay nhớ lại, người đàn ông này đúng là có lòng với cô.
“Nghe nói cậu sắp kết hôn rồi à? Cô cho miếng cá vào miệng, nhai chầm chậm, vờ ra vẻ thờ ơ mà mở đề.
Sở Tịnh Khuynh gắp hai miếng cánh gà bỏ vào chén của cô: “Cô ăn cái này đi, ngon lắm đấy.” Nhưng anh ta lại không hề trả lời câu hỏi của cô. Có thể thấy rõ được rằng anh ta có vẻ muốn lảng tránh.
Thẩm Ngọc Lam gật đầu, gắp một miếng cho vào miệng.
Vừa cay vừa giòn và nêm nếm rất vừa miệng. Tuy đã nhiều năm không ăn cay, nhưng bản chất ăn cay thần sâu bên trong lại không hề ngăn cản cô thưởng thức những mỹ vị này.
“Họ nêm nấu đúng chất thật đấy, ngon thật” Cô khen không ngớt lời. “Con gái bây giờ vì để da đẹp nên rất ít người chịu ăn cay lắm”.
“Đó là con gái miền Nam mong manh thôi chứ người miền Bắc tụi mình, ăn cay cỡ nào cũng chẳng thành vấn đề” Thẩm Ngọc Lam thề thốt. Cô chỉ là thuận theo chủ đề của anh ta mà ứng tiếp, chẳng hề nghĩ gì nhiều.
Sở Tịnh Khuynh sựng lại, uống một ngụm trà đặt bên cạnh, mắt chăm chăm nhìn vào cô chậm rãi nói: “Tôi xem hồ sơ của chị Thẩm đây biết được chị sinh ra ở thành phố W, sao mà thành người miền Bắc được cơ chứ?” Lúc này anh ta lại gọi cô là chị Thẩm. Thẩm Ngọc Lam cũng đã chẳng buồn sửa đổi cách gọi này của anh ta.
Nhưng sau khi lời anh ta vừa dứt, cô ngỡ ngàng đến sặc: “Khụ khụ...”
Sở Tịnh Khuynh vội vàng đứng dậy, tận tình rót cho cô một cốc nước. Anh ta bước đến trước mặt cô, vừa vỗ lưng giúp cô vừa khẽ nói: “Cô kích động gì chứ? Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
Lúc ánh mắt anh ta nán lại ở nốt ruồi mờ nhạt trên dái tai cô, anh ta nhíu nhẹ mày.
Anh ta nhớ rằng chỗ dái tai của Diệp Lâm cũng có một nốt ruồi đen, vừa đúng là nơi mà thường đeo khuyên tai. Anh ta vẫn nhớ khi lần đầu phát hiện ra, anh ta đã hỏi cô có phải từng đi xỏ khuyên hay không nhưng cô ấy nói không có và bảo đấy là nốt ruồi.
“Được rồi, cậu đừng vỗ nữa, tôi đã không còn sặc nữa rồi” Cô có cảm giác như Sở Tịnh Khuynh đang soi mói mình. Cô khua tay một cách cứng đờ.
“Chị Thẩm vẫn chưa nói tại sao chị lại là người miền Bắc đẩy?”.
Tôi cũng như cậu thôi, tôi cũng từng sống ở miền Bắc” Cô trả lời lập lờ cho có. Mồ hôi trên trán cũng đã không biết là vì ăn cay hay do chột dạ mà lấm tấm tuôn ra.
Vào lúc đó tại tập đoàn Ninh Thị.
“Nhất Phàm, vừa rồi đã nghe ngóng được từ một nguồn tin khác biết được cô Thẩm đã đi hẹn hò rồi.” Liễu Tự báo cáo một cách trịnh trọng.