Nhìn biểu cảm của cô, Ninh Nhất Phàm vui vẻ nhìn cô: “Được rồi, đừng có cảm động nữa, mau quay trở lại đoàn phim đi bọn họ chắc cũng đến đầy đủ rồi.”
Nói xong, anh đi về phía cửa của ngôi làng.
Ánh nắng rực rỡ của nắng chiều tà chiếu trên lưng của anh, đất không bằng phẳng đi có chút gập ghềnh. Môi trường xung quanh có hơi xa lạ với anh nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì
mây.
“Anh đi đâu vậy?” Hình như anh không chuẩn bị đi cùng cô.
Ninh Nhất Phàm dừng bước, xoay người lại nói: “Em muốn nói với tôi rằng em sẽ không để ý người khác thấy chúng ta đi cùng nhau đúng không?”
“Cái này... tôi không để ý lắm” Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, trong tim cảm thấy rất ấm áp. Cô biết rõ tính cách của anh, anh sẽ không để ý người khác nghĩ gì. Nhưng mà anh vì cô nên đã chấp nhận tất cả.
“Em đi với bọn họ vào phim trường trước đi, tối tôi sẽ liên lạc với em sau” Giọng nói anh trầm nhẹ, ngẩng đầu lên thì hình bóng kia đã xa dần.
Trước lúc Thẩm Ngọc Lam quay lại đoàn phim thì đoàn phim đã rất đông nhưng giờ thì chẳng có ai, dừng phía trước đường cô nhìn xung quanh. Kỳ lạ, người phụ trách cũng không liên lạc gì với cô?
Cô cau mày sau đó đi về hướng chiếc xe lớn đằng kia. Chỉ là cô còn chưa đến thì từ bên trong có người đẩy cửa ra.
“Là cậu?” Sở Tịnh Khuynh? Hôm nay anh ta ăn mặc rất lịch sự, chín chắn hơn trước rất nhiều.
Còn chuyện ở trước của tiệm ăn Thẩm Ngọc Lam vẫn còn nhớ rõ, lúc đó nhìn Sở Tịnh Khuynh, cô chẳng thể có nổi một vẻ mặt bình thường mà nhìn anh ta.
“Chị Thẩm, lên xe đi.” Thẩm Ngọc Lam theo phản xạ lùi lại hai bước: “Không cần làm phiền. Tổng giám đốc Sở đâu?
Nói xong cô xoay người định đi nhưng nơi đây vắng vẻ, nếu như không có xe sẽ rất khó rời đi. Sở Tịnh Khuynh này rõ ràng là cố ý mà.
“Tối nay tôi tham gia lễ trao giải nhưng lại thiếu một người phụ nữ đi cùng, không biết rằng chị Thẩm có thể nể mặt một chút không?” Trong lúc nói chuyện thì anh ta đã đi đến trước mặt của Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam hơi nhăn mặt, đi đôi với Sở Tịnh Khuynh sao? Cô cảm thấy rằng người đàn ông này như có vấn đề rồi. Tìm một người như cô để đi đôi sao? Anh ta không sợ bị người khác cười hay sao?
Thẩm Ngọc Lam xoay người nhìn Sở Tịnh Khuynh: “Tổng giám đốc Sở, có phải cậu tìm nhầm người rồi không?”
Sở Tịnh Khuynh lắc đầu nhìn cô nở một nụ cười khiến Thẩm Ngọc Lam không chịu được mà nuốt nước bọt.
Bất luận là giả vờ như thế nào thì trước người đàn ông này cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự tin.
“Vì sao cậu nhất quyết tìm tôi chứ, thân phận của Tổng giám đốc Sở thì có rất nhiều minh tinh xung quanh cho cậu chọn mà?”
Đối với sự phản kháng của cô, Sở Tịnh Khuynh không có bất kì biểu hiện gì. Thay vào đó là nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười trên mặt ngày càng rõ ràng hơn.
Thẩm Ngọc