Cho nên, vốn là muốn đi cùng nhau, anh lượn quanh một góc, sau đó đi tới phía cửa bên kia.
Thẩm Ngọc Lam nhìn theo bóng lưng đó, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đẩy Sở Tịnh Khuynh ra, trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Trước đây sao lại không phát hiện ra, cậu vốn dĩ không đứng đắn như vậy?”
Nói xong, cô buông cánh tay anh ta ra, một mình đi về phía trước.
Sở Tịnh Khuynh không kìm được đưa tay sờ xuống dưới, môi vẫn còn ấm, nụ cười trên mặt anh ta càng sáng hơn, mặc dù chỉ là nếm thử một chút, nhưng cũng coi như là đền bù sáu năm qua trong lòng trống rỗng, anh ta lại âm thầm thề ở trong lòng, bất cứ giá nào cũng không sợ, nhất định phải có được trái tim của cô gái này.
“Diệp Lâm, cô không cảm thấy tim mình đập nhanh hơn à?” Anh ta đuổi theo hỏi bên tai cô. Thẩm Ngọc Lam nhìn lại anh ta bằng ánh mắt khinh thường: “Đương nhiên là tim có đập” Sở Tịnh Khuynh mừng rỡ. “Tim không đập thì chỉ có là người chết” Nhân viên ở bên cạnh che miệng cười ra tiếng. Sở Tịnh Khuynh nặng nề vỗ lên đầu anh ta: “Dám nghe lén, tôi cho phép anh nghe à?”
Sau đó thì anh ta lại chạy theo.
Thẩm Ngọc Lam thừa nhận, mình là người chưa từng bước vào yến tiệc, duy nhất có một lần tham gia một bữa tiệc lớn, là khi Ninh Nhất Phàm đính hôn, thì cô vẫn chỉ ở sảnh sau.
Cho nên, khi thấy cảnh tượng lớn như vậy ở trước mắt, cô cảm thấy chân mình cũng đã mềm nhũn.
“Tịnh Khuynh, tôi đang rất sợ, tôi rời đi được không?” “Cô chạy đi, tôi đuổi theo, ngày mai nhất định có thể lên trang nhất”
Hai hàng ký giả đông nghịt, ở giữa thảm đỏ có một đôi nam thanh nữ tú đang đi qua, ánh đèn chớp tắt dường như không dừng lại chút nào.
Sau đó ở giữa không còn ai, theo bản năng Thẩm Ngọc Lam quay lại nhìn thì phát hiện ra, tất cả những người phía sau đều đã đi hết từ lúc nào.
Sở Tịnh Khuynh mỉm cười nhìn cô: "Chúng ta là tâm điểm”
Anh ta nói dửng dưng, nhưng Thẩm Ngọc Lam nghe được thì sợ đến bay cả hồn vía.
Cái gì gọi là tâm điểm, nghĩa là nếu cả thảm đỏ này là của bạn, sẽ không có ai cướp đi vị trí và ánh đèn của bạn được...
Nhưng mà Thẩm Ngọc Lam cô không muốn là tâm điểm nha! “Tại sao cậu không nói sớm?”
Sở Tịnh Khuynh gập cánh tay đưa về phía cô, tỏ ý muốn Thẩm Ngọc Lam đặt lên.
“Tiếp sau đây, tôi muốn giới thiệu cho mọi người một nhân vật vô cùng bí ẩn, tôi đoán hai chữ Diệp Lâm, mấy năm nay chắc hẳn như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người chứ? Nhưng mà, ông chủ ở phía sau, ở đây chắc chưa có ai biết?”
Người chủ trì dừng một chút rồi giơ tay lên một cái, chỉ vào một đầu của tấm thảm: “Bây giờ, chúng ta xin mời khách quý quan trọng nhất của tối nay, anh Sở Tịnh Khuynh, cũng là chủ tịch của Diệp Lâm”
Nghe thấy người ở phía sau màn là ông chủ của Điện ảnh và Truyền hình Diệp Lâm, mọi người sau khi kinh ngạc thì bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay xôn xao.
“Còn nhớ trong bữa tiệc tốt nghiệp sau khi chúng ta tốt nghiệp năm thứ ba trung học không? Khi đó, hai chúng ta được mời lên gửi lời cảm ơn, có còn nhớ không?" Thẩm Ngọc Lam vô cùng căng thẳng, nghe được Sở Tịnh Khuynh nói với cô chuyện lúc còn đi học, đầu tiên cô sững người, sau đó cũng gật đầu.
“Nhớ, lúc ấy, tôi quá căng thẳng, đã đọc sai hai từ, cậu còn ác độc dám dùng chân đá tôi” Thẩm Ngọc Lam vừa nói đến đây thì trợn mắt nhìn Sở Tịnh Khuynh một cái.
“Không thể động vào, vậy thì chỉ có thể đá” Người đàn ông nói như thể đó là chuyện đương nhiên.