Thẩm Ngọc Lam nhíu mày.
Nhưng cô không dám hỏi nhiều, tuy Ninh Thiên Vũ không bài xích cô, nhưng vẫn còn cảnh giác.
Bên trong khách sạn.
Đứng cạnh cửa sổ, Cao Nhã Uyên vén mái tóc màu nâu xoăn dài của mình sang một bên, khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, dung mạo động lòng người.
Ninh Nhất phàm mặc tẩy trang tối màu, vô cùng tuấn tú, hai người dường như đang nói đến chuyện gì đó rất vui, tâm trạng không tệ.
“A...” Thẩm Ngọc Lam thét chói tai, khiến hai người phải rời tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa số.
Quần áo của dì! Ninh Thiên Vũ, sao con lại đổ nước trong ốc biển vào đầy quần áo của dì!
Chỉ thấy Thẩm Ngọc Lam đang cúi đầu, hai tay che quần áo trước ngực, bởi vì dùng sức kéo mà phần eo thon gọn thoáng ẩn thoáng hiện, cô buông tay kéo áo xuống, quần áo phía trước vì ướt nhẹp, lộ ra cơ thể càng rõ ràng hơn.
Bên cạnh có một người đàn ông đi ngang qua, ánh mắt nhìn cô lại có chút ấn tượng nhẹ nhàng.
Cao Nhã Uyên cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhìn không ra đấy, dáng người cô bảo mẫu này thế mà lại tốt đến vậy, không giống như khuôn mặt kia, cô ta hơi nghi ngờ, người phụ nữ này đến đây là vì Ninh Nhất Phàm.
Cô ta theo bản năng liếc mắt nhìn Ninh Nhất Phàm, phát hiện anh đã rời ánh mắt, trên mặt không xuất hiện biểu tình gì.
Cao Nhã Uyên khẽ cười thầm một tiếng, bản thân đã nghĩ nhiều rồi, dựa vào thân phận cùng giá trị nhan sắc của anh mà nói, phụ nữ bên ngoài của anh kiểu nào chẳng có.
“Dì à, con có bảo dì tự đổ nước lên người mình không?” Đối với tiếng thét của cô, Ninh Thiên Vũ lại nhàn nhạt nói, thế nhưng trong con ngươi đen láy tròn trịa, xuất hiện một tia giảo hoạt!
“Ninh Thiên Vũ, con dám nói con không cố ý?” Rõ ràng là thằng nhóc nói muốn nghe âm thanh của ốc biển, nên cô mới đưa qua.
Còn nhỏ như vậy mà tâm hồn đã rất đen tối, chắc chắn không giống cô.
Ninh Thiên Vũ không để ý tới cô nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn không thay đổi gì, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.
“Thiên Vũ có vẻ thích cô bảo mẫu này.” Cao Nhã Uyên nhìn tương tác giữa hai người, cầm thìa nhỏ lên khuấy đều ly cà phê.
Đứa nhỏ kia chưa từng đối với cô ta như vậy, dù cho cô có biểu hiện tốt đến mức nào...
Ninh Nhất Phàm không trả lời mà chỉ hỏi: Đói không? Chúng ta đi ăn cơm.
Được.
Trong phòng, sau khi Thẩm Ngọc Lam thay xong quần áo cho Ninh Thiên Vũ thì nhanh, chóng đi vào phòng tắm thay đổi trang phục, trước lúc ấy cô còn tranh thủ tắm sơ qua.
Lúc đi ra, thấy Ninh Thiên Vũ đang cầm điện thoại của cô, còn ẩn ẩn gì đó, cô tiến lên mấy bước giật lại: “Nói con chuẩn bị đồ cơ mà, không cho xem điện thoại của dì”.
Ninh Thiên Vũ không để ý lời cô nói, nhưng lại lên tiếng hỏi: “Dì, ba tôi là người tốt, dì cần nhắc ba tôi một chút đi!”
Thẩm Ngọc Lam đặt điện thoại sang một bên, lấy máy sấy từ trong tủ đầu giường ra, chuẩn bị sấy khô tóc cho Ninh Thiên Vũ: “Cân nhắc ba con? Dì hả, ba con vừa giàu lại đẹp trai như vậy, dì không xứng!”
Nói xong trong lòng lại thấy chua xót, đời này cô còn có thể yêu không?
Buông máy sấy ra, cô bỗng nhiên ôm lấy Ninh Thiên Vũ: “Từ nay về sau, Thiên Vũ sẽ làm con của dì, được không?”
Ninh Thiên Vũ nhíu mày: “Dì có thể sinh ra đứa nhỏ thông minh như con sao?” Giọng điệu cậu tuy có chút châm chọc, thế nhưng người vẫn chui vào lòng cô.
Ninh Nhất Phàm lúc quay về lấy đồ đi ngang qua phòng của hai người, nghe được cuộc đối thoại này, nhíu chặt mày.
Bảo Thiên Vũ làm con của cô? Người bảo mẫu này... lời nói cùng hành động, có chút kì lạ.
“Ha ha... Ninh Thiên Vũ, dừng tay, ha ha..” Một tiếng cười từ bên trong truyền ra, dừng một chút lại có một giọng nói non nớt khác: “Ha ha... ha ha...”
“Còn dám bất ngờ chọc gì không?” . Tiên Hiệp Hay
“Ha ha... Không... Ha ha, không dám... Ha ha.”
Tiếp đó là âm thanh hai người đùa giỡn, nghe qua thì biết, thằng nhóc thổi kia thật sự vui vẻ, anh chưa từng thấy cậu vui vẻ như vậy.
Nghĩ lại, anh nhớ rõ năm năm trước, Thiên Vũ đột nhiên được ba anh mang đến, nói là con anh, anh biết bản thân tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này ở bên ngoài, nhưng xem giấy xét nghiệm DNA lại không có cách nào phản bác.
Đáng giận nhất là nhiều năm như vậy, dù cho anh có dùng phương thức nào cũng không thể khiến hai người họ mở miệng, anh cũng bỏ ra rất nhiều công sức để điều tra nhưng kết quả thì vẫn vậy.
Hiển nhiên hai người kia đã giải quyết tốt hậu quả.
Cho nên đến tận bây giờ anh vẫn không biết đứa nhỏ này từ đầu ra, thế cho nên trước mặt thằng bé, anh không biết phải làm sao để ra dáng một người ba...
Ninh Nhất Phàm rời đi, đang muốn gọi điện thoại cho Liễu Tự thì đúng lúc đó đối phương cũng gọi điện đến.
Nhất Phàm, chuyện năm đó có manh mối rồi!