Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 92: Chương 92: Đám cưới không bình thường




Hơi ấm từ người Phi Vũ khiến trái tim Mộc Thuần như bị hòa tan, cô cẩn thận chạm vào những vết thương trên cơ thể anh, đây đều là vì cô mà nên. Bức tường mà cô dựng lên giữa họ sụp đổ một cách nhanh chóng, tự nhận bản thân là một người mạnh mẽ, kiên cường, có chút cố chấp, nhưng đụng đến chuyện tình cảm thì lại mềm yếu thế này, thật buồn cười.

Mộc Thuần thở ra một hơi dài, để mặc cho Phi Vũ ôm mình. Đã về rồi, đã nói rõ mọi chuyện rồi, cô bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai.

Ngồi xuống đùi của Phi Vũ, ôm cổ anh, cô nói:

“Em nghĩ đến việc tương lai của Tử Thiêm, em không hy vọng thằng bé giống anh…”

Thấy anh không nói gì, cô mạnh dạn đề nghị:

“Em muốn anh để Tử Thiêm lớn lên một cách bình thường, để thằng bé tránh xa mấy việc nguy hiểm. Em sẽ chấp nhận anh lần nữa nếu anh đồng ý với em chuyện này.”

Nghe cô nghiêm túc nói về tương lai như thế, khóe môi của Phi Vũ cong cong:

“Anh đoán trước em sẽ không để Tử Thiêm làm xã hội đen, yên tâm, anh cũng không mong con trai mình sống bên cạnh tử thần.”

Quá khứ của anh đã đủ đau thương, vì tranh giành địa bàn, tài sản mà đấu đá với người khác, đến cả chú ruột đều chết dưới tay anh. Tất cả những thứ đó đều là do bất đắc dĩ, anh vẫn luôn mong bản thân có được sự bình yên. Bởi vậy, khi được Mộc Thuần cứu và sống cùng cô ở ngôi làng chài nhỏ kia, anh đã rung động, trái tim cô độc rốt cuộc tìm được nơi sưởi ấm.

Mộc Thuần giơ ngón tay út ra, nhìn anh:

“Móc ngoéo đi.”

Phi Vũ đưa tay cho cô, lập nên một lời hứa.

Mãi sau này Mộc Thuần mới biết được, vết thương trên vai anh là vì ngày đó ở bệnh viện ôm cô chạy trốn mà dính phải. Việc cô tha thứ cho anh không nằm trong kế hoạch của cô, vậy nên toàn bộ ý định tương lai đều phải chỉnh sửa.

Thiên Tường rời khỏi quê nhà một lần nữa, quay về Mỹ để tiếp tục phát triển sự nghiệp. Trước khi đi, hắn gửi đến chỗ Mộc Thuần một tập ảnh chụp. Những bức ảnh bên trong đều là của Tử Thiêm từ khi vừa sơ sinh đến khi trưởng thành, rất dày nặng. Cô sờ lên từng bức ảnh, đột nhiên có cảm giác mấy năm trôi qua thật nhanh. Mới hôm qua cô còn đau khổ cho rằng Phi Vũ là một gã đàn ông tồi tệ, sau đó một mình đến nơi xa lạ cố gắng nuôi con, bây giờ đã về và tha thứ cho anh rồi...

Lúc nhận được album ảnh của con trai, Phi Vũ cũng không nhịn được mà thấy có lỗi với Thiên Tường. Cho nên ngày Thiên Tường bay, người đến tiễn hắn chẳng phải Mộc Thuần hay Tử Thiêm, mà là người bạn cũ Phi Vũ.

Hai người đàn ông xuất chúng đứng từ xa nhìn nhau, bốn mắt lướt qua, Thiên Tường bật cười, đưa tay chào rồi kéo va li vào trong, để lại một bóng lưng cô độc.

Ngày đám cưới của Phi Vũ và Mộc Thuần, hắn cũng không đến. Đúng như những gì hắn nói với cô ở lễ đường, một khi cô chọn đi cùng Phi Vũ thì họ sẽ chẳng thể gặp lại nhau nữa, mãi mãi.

Phi Vũ mặc tây trang màu trắng sang trọng, đứng giữa sảnh đường rộng lớn nghe lời răn của cha sứ, sau đó nhẹ nhàng giữ tay Mộc Thuần. Cô mặc váy cưới màu hồng nhạt vô cùng xinh đẹp, so với bộ váy cưới lần trước còn tinh tế hơn nhiều, phần thân áo còn đính kim cương.

Anh mỉm cười nói ra lời thề nguyện:

“Cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khỏe mạnh hay ốm đau, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, nguyện yêu thương chăm sóc em trọn đời.”

Khuôn mặt Mộc Thuần giấu dưới khăn voan mỏng cũng hiện ra nụ cười khẽ:

“Cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khỏe mạnh hay ốm đau, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, nguyện yêu thương chăm sóc anh trọn đời.”

Tất cả người trong sảnh đường đều nghẹn ngào nhìn họ, ngoại trừ Diệp Liên ra, không có bất kỳ một người phụ nữ nào khác ngoài đám đàn ông ở Nam Cung gia. Chủ hôn cảm thấy cái đám cưới này có gì đó không bình thường, bởi vì đám đông mặc tây trang màu đen cứ như đi dự… hừm, vẫn là nên im lặng thì hơn, trông họ như chuẩn bị giết người vậy.

Lúc này, Tử Thiêm hào hứng cầm lấy hộp đựng nhẫn cưới đi về phía trước, giơ lên cao.

Phi Vũ lấy nhẫn, cách một lớp bao tay mỏng, anh cảm nhận được lòng bàn tay đang run rẩy vì xúc động. Anh đeo nhẫn vào ngón áp út tượng trưng cho tình yêu bất diệt.

Chủ hôn tuyên bố hai người họ là vợ chồng, vội vã như thể muốn chạy trốn:

“Chú rể có thể hôn cô dâu!”

Phi Vũ kéo khăn voan lên, dùng sức hôn một cái lên môi của Mộc Thuần rồi tuyên bố với đám người bên dưới:

“Từ ngày hôm nay trở đi, các người phải để lời của phu nhân lên trên lời của tôi, hiểu rõ chưa?”

“Đã rõ, chủ tịch!”

Đám người đồng thanh hô vang, dọa cho chủ hôn sự chết khiếp.

Mộc Thuần cảm thấy Phi Vũ có chút khoa trương, nhưng thấy anh kích động đến vậy là vì bản thân, cô chỉ có thể cười bất lực.

Tử Thiêm mặc tây trang ở bên cạnh hào hứng nói:

“Ba ơi, con nữa, còn con nữa.”

Ngồi xuống bên cạnh con trai, Phi Vũ tủm tỉm:

“Con? Mẹ không cho con theo ba làm việc, con bỏ ý tưởng trong đầu đi.”

“A? Không, con muốn làm xã hội đen mà!” Tử Thiêm không chịu, tức giận đỏ mặt, được làm đại ca ngầu biết bao nhiêu!

“Trẻ con thì biết cái gì?” Phi Vũ phũ phàng đứng lên, ôm lấy Mộc Thuần rồi hôn thêm một cái, đồng thời dùng tay che mắt Tử Thiêm lại, cảnh này nhìn nhiều không tốt chút nào.

Liên tiếp nhiều năm sau đó, Tử Thiêm vẫn kêu gào đòi làm đại ca xã hội đen, cho đến khi bị ba mình đưa đi huấn luyện vài lần, cậu mới hiểu rõ quyết định hồi bé của mình ngu ngốc đến mức nào. Dù sao thì, may mà mẹ làm hậu thuẫn vững chắc cho cậu, không để cậu bị hành xác quá lâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.