Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 50: Chương 50: Đó không thể là con tôi được




Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ trở lại với kết quả trên tay. Nhìn hai người đàn ông cực phẩm đang chờ đợi bên cạnh cô gái trẻ, ông chần chừ một chút rồi lên tiếng:

“Xin hỏi trong hai anh ai là người nhà của bệnh nhân?”

Phi Vũ không nói gì, Đặng Thiên Tường thì đứng lên:

“Sao vậy bác sĩ?”

“Cậu chắc là chồng của cô Mộc? Cô ấy có thai hơn tháng rồi. Gần đây hình như chịu nhiều kích thích, sức khỏe không được tốt lắm, về nhà cậu nhớ để ý đến vợ nhiều hơn. Trước tiên tôi sẽ truyền dịch cho cô ấy, đợi cô ấy tỉnh lại thì có thể đi được rồi.”

Có thai? Lời của bác sĩ như một tiếng sét đánh ngang qua giữa bầu trời trong xanh, hai người đàn ông đồng thời nhíu mày nhìn nhau.

Theo những gì Đặng Thiên Tường nghe được từ Mộc Thuần thì cô ấy đến đây để tìm người, và người đó là Phi Vũ, vậy cái thai này chẳng lẽ…

“Phi Vũ, ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

Phi Vũ đứng lên, không thấy bạn tốt trả lời, anh chỉ có thể đi cùng hắn ra ngoài tìm một chỗ để nói chuyện.

“Cậu thật sự không quen Mộc Thuần?” Đặng Thiên Tường nghiêm túc hỏi.

“Không quen. Từ bao giờ mà cậu quan tâm đến một người phụ nữ tầm thường như vậy?”

Trong mắt Phi Vũ, người phụ nữ kia cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người. Anh không có chút ký ức nào về cô, đừng nói là quen biết, khuôn mặt đó anh chưa từng nhìn thấy qua.

Đặng Thiên Tường khó khăn mở miệng:

“Tôi hoài nghi cái thai của Mộc Thuần là con cậu.”

“Đừng đùa, tôi chưa bao giờ qua lại với người phụ nữ nào.” Phi Vũ lập tức giơ tay chặn lại: “Đó không thể là con tôi được, tôi đã nói mình không quen cô ta.”

Trước đó Thiên Tường cũng nghĩ giống bạn mình, nhưng khi nhìn thấy cậu ta hốt hoảng ôm Mộc Thuần lên xe, hắn phát hiện dường như mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản như mặt ngoài.

“Vậy tại sao vừa rồi cậu lại hoảng loạn khi cô ấy ngất xỉu? Phi Vũ, tôi cảm thấy...”

“Đừng nói nữa. Tôi phải trở về, đó là người của cậu, cậu tự chăm sóc.”

Còn chưa đợi hắn nói xong, Phi Vũ đã ngắt ngang rồi xoay người rời đi.

Một người phụ nữ chưa từng gặp mặt có thể mang thai con của mình sao? Phi Vũ cảm thấy đây là chuyện cười, đầu óc của Thiên Tường cũng hỏng ở đâu đó rồi mới tin lời nói của người kia.

Đặng Thiên Tường sờ sờ cái trán đau nhức, hắn đang làm gì vậy, tính tình Phi Vũ ra sao hắn còn không biết ư? Cậu ta chưa bao giờ nói dối hắn, hơn nữa cũng khinh thường làm mấy việc như ăn rồi không nhận. Vậy thì cái thai trong bụng Mộc Thuần…

Hắn cảm thấy có chút đau đầu, lúc này điện thoại đột nhiên có tin nhắn đến. Đặng Tiểu Vy lo lắng hỏi bọn họ đã đi đâu, hắn đành gọi lại báo tin cho em gái rồi quay về phòng xem Mộc Thuần. Cô lặng lặng nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng còn nhăn mày như đang rất khó chịu. Ngay cả khi đang ngủ cũng bất an?

Đặng Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Mộc Thuần, không biết phải nói với cô như thế nào để cô không bị sốc. Có lẽ chính bản thân cô cũng chưa biết mình mang thai.

Nửa đêm, Mộc Thuần mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, khi hé mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Đặng Thiên Tường.

“Tỉnh rồi à?” Hắn cất điện thoại vào túi, kéo ghế lại gần rồi hỏi: “Có thấy chỗ nào không khỏe không? Tôi gọi bác sĩ đến xem cho cô.”

“Không sao, tôi chỉ thấy hơi chóng mặt thôi, chắc là ăn uống không điều độ, nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”

Thấy Mộc Thuần gắng gượng ngồi dậy, Đặng Thiên Tường đưa tay đỡ cô, còn ân cần kéo gối lên để cô tựa lưng vào. Cô nhìn hắn, khẽ cười:

“Cảm ơn anh đã đưa tôi vào bệnh viện.”

“Mộc Thuần…”

“Hửm?”

“Cô vẫn chưa biết… mình mang thai phải không?”

Mộc Thuần mở to mắt nhìn Thiên Tường, nội tâm sợ hãi:

“Tôi? Anh nói tôi mang thai rồi?”

“Cái thai đã được hơn một tháng.”

“Không, không thể nào…” Mộc Thuần lắc lắc đầu, phủ nhận sự thật này. Cô đã định sau khi tỉnh dậy sẽ trở về quê nhà, không muốn dính dáng đến người đàn ông kia nữa, nhưng sao đứa trẻ lại xuất hiện đúng lúc này? Ông trời muốn triệt đường lui của cô sao?

Khuôn mặt Mộc Thuần nháy mắt trở nên khó coi:

“Thiên Tường, anh đang đùa tôi phải không?”

“Là bác sĩ nói cho tôi biết.”

“...”

Trông hắn không giống một kẻ thích đùa giỡn, vậy là hắn đang nói thật. Cô mới tỉnh dậy còn chưa hoàn toàn bình ổn tâm tình thì tin dữ này đã ập đến. Đúng vậy, không phải tin vui, mà là tin dữ. Bây giờ Phi Vũ nói không quen biết cô, cô phải làm thế nào với đứa nhỏ?

Cô siết chặt chăn mỏng trên người, môi run rẩy.

“Là của Phi Vũ à?” Thiên Tường dò hỏi, thấy Mộc Thuần cắn chặt môi không trả lời, hắn lại nói: “Vừa rồi Phi Vũ cũng ở đây, tôi đã nói cho cậu ấy biết chuyện.”

“Vậy sao? Anh ấy nói gì?” Mộc Thuần gần như đã chết tâm, nhưng cô vẫn muốn biết Phi Vũ sẽ phản ứng thế nào.

“Cô thật sự muốn nghe?”

“Muốn.”

Thấy cô kiên quyết như vậy, Thiên Tường trầm giọng thuật lại:

“Phi Vũ nói đó không thể là con của cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.